Chương 1
“To quá rồi… sẽ làm em hỏng mất…”
Tôi và anh trai nhà hàng xóm đang vụng trộm khám phá điều cấm kỵ ngay trong phòng khách, thì bị cả hai bên gia đình bất ngờ đẩy cửa xông vào, bắt quả tang.
Bốn người lớn chết đứng tại chỗ, nhìn chúng tôi chằm chằm suốt một lúc lâu.
Cuối cùng, mẹ anh xông tới, túm lấy tôi kéo dậy, rồi vung tay đấm thẳng vào “công cụ gây án” của anh không chút nương tay.
Tôi hoảng loạn lao đến ôm chặt lấy anh, vừa khóc vừa hét lên:
“Dì ơi, đừng đánh anh ấy! Là con đeo bám anh Tư Bạch mà!”
Kể từ hôm đó, tôi nói gì anh cũng nghe theo.
Đến nửa đêm còn lén chui vào phòng tôi, dây dưa đến gần sáng mới vụng trộm lẻn về.
Sinh nhật anh, tôi chỉ định mang quà đến tặng.
Ai ngờ vừa cúi đầu đã thấy quần anh căng phồng lên.
Rõ ràng, anh coi tôi là món quà sinh nhật rồi.
Nhưng ngay lúc đang quấn lấy nhau nồng nhiệt, bên ngoài vang lên tiếng súng dữ dội.
Để bảo vệ tôi, Thẩm Tư Bạch bị người ta ép uống thuốc độc.
Từ đó, giọng nói từng được ca tụng là “thiên âm nhân gian” của anh hoàn toàn bị hủy hoại.
Sau này, tôi trở thành tiếng nói của anh. Trên bàn đàm phán, tôi thay mặt anh ra mặt.
Tất cả lời độc địa, dơ bẩn đều do tôi nói.
Tôi thay anh dọn sạch chướng ngại, bàn tay dính máu đủ để nhuộm đỏ nửa cảng Victoria.
Đến khi anh chữa khỏi giọng.
Tôi đem hết sản nghiệp đã tẩy trắng trả lại cho anh, để anh đường đường chính chính trở thành “Ngài Thẩm” mà ai ai cũng phải kính nể.
Vậy mà đến ngày đi mua nhẫn cưới, tôi chỉ đến trễ năm phút.
Lại bắt gặp một cô gái đang đeo chiếc nhẫn mà chính tay tôi chọn, đứng trước gương thích thú ngắm nghía.
Đám đàn em của Thẩm Tư Bạch vây quanh cô ta, người nào cũng gọi cô ta là “chị dâu”.
“Anh Thẩm dặn rồi, chị thích món nào cứ lấy.”
Tôi bước tới, không chút do dự bẻ gãy ngón tay cô gái, túm tóc kéo cô ta thẳng ra giữa đại sảnh trung tâm thương mại.
Lạnh lùng quét mắt nhìn đám đàn em im bặt, giọng tôi sắc như băng:
“Đàn ông, tôi có thể không cần.”
“Nhưng thứ thuộc về tôi, ai đụng vào—chết.”
Thẩm Tư Bạch rất nhanh đã chạy ra.
Anh cởi áo khoác, cẩn thận trùm lên người cô gái đang run rẩy.
Rồi ôm cô ta lên xe, che chở như báu vật.
Sau đó quay lại, một cước đá bay tên đàn em cầm đầu, giọng giận dữ:
“Mắt mù à? Ai mới là chủ các người?”
“Trừ Giang Vãn, ai xứng đáng để các người gọi là ‘chị dâu’?”
Một đám người rối rít cúi đầu xin lỗi tôi, tiếng người nọ chồng lên người kia, nghe đầy chột dạ.
Tôi bật cười khẽ, ngẩng đầu liếc nhìn anh:
“Trước mặt tôi còn bày trò nghĩa khí trung thành?”
“Nếu không có anh ngầm cho phép, bọn họ dám gọi bừa sao?”
Thẩm Tư Bạch bước nhanh lại muốn ôm tôi: “Vãn Vãn, Tiểu Nhụy cô ấy… chỉ là quá giống em hồi đó, anh mềm lòng nên…”
Tôi giơ lưỡi dao trong tay, vỗ thẳng lên mặt anh, lạnh lùng ngắt lời:
“Giống ai?”
“Giống cái Giang Vãn mà anh từng liều mạng bảo vệ?”
“Vậy rốt cuộc anh đang hoài niệm sự bất lực của tôi, hay đang tận hưởng cảm giác làm vị cứu tinh cao cả?”
Chương 2
Yết hầu của Thẩm Tư Bạch khẽ chuyển động, anh cố nắm lấy cổ tay tôi:
“Vãn Vãn, em biết anh không có ý đó. Trong lòng anh chỉ có mình em!”
“Không ai có thể thay thế em trong tim anh!”
Tôi khẽ nhếch môi cười: “Thật sao?”
“Thẩm Tư Bạch, anh hiểu con người tôi mà. Tôi—chưa bao giờ tin mấy lời suông.”
Lời còn chưa dứt, trong xe đột ngột vang lên một tiếng hét thất thanh đầy hoảng sợ.
Đồng tử Thẩm Tư Bạch co rút, anh hất tay tôi ra, vội quay người lao về phía xe.
Một vết cắt máu tươi hiện rõ nơi cổ anh, nhưng anh chẳng hề bận tâm, như không hề cảm thấy đau đớn.
Tôi tung một cú đá móc vào sau đầu gối anh.
Anh loạng choạng lùi lại một bước, khuỷu tay theo bản năng vung trúng bụng tôi, giọng bốc hỏa:
“Giang Vãn! Em đừng quá đáng!”
Tôi gạt tay anh, nhưng anh đã lao đến xe, mở cửa, ôm chặt lấy cô gái đang khóc sướt mướt.
Tựa vào cửa xe, tôi rút điếu thuốc, châm lửa rồi híp mắt nhìn qua làn khói:
“Đau lòng rồi à?”
“Chỉ vài con rắn thôi, vậy mà cũng chịu không nổi?”
“Thẩm Tư Bạch, năm xưa tôi bị đám đối thủ nhốt vào thùng hàng, ném xuống sông ngâm suốt cả đêm, tôi có thấy anh hoảng như bây giờ không?”
Mắt Thẩm Tư Bạch đỏ lên vì tức, nhưng tay lau nước mắt cho cô ta thì lại dịu dàng đến mức khó tin:
“Giang Vãn! Có bao nhiêu cô gái được như em? Tiểu Nhụy khác, cô ấy sạch sẽ như một tờ giấy trắng, không chịu nổi mấy chuyện thế này!”
Cô gái nép trong ngực anh, giọng run rẩy nhưng rõ ràng:
“Anh Tư Bạch, em sợ… nhưng em càng đau lòng thay anh hơn.”
“Nếu không vì chị ta, sao anh phải sống câm lặng suốt bảy năm? Chị ta dựa vào cái gì mà còn đối xử với anh như vậy?”
Tay cầm điếu thuốc của tôi khựng lại một chút, rồi bật cười lạnh lẽo:
“Cô biết nhiều đấy.”
Cô ta ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên, ánh mắt yếu ớt nhưng đầy cố chấp:
“Tất nhiên rồi! Anh Tư Bạch kể em nghe hết!”
“Anh nói chỉ khi ở bên em, anh mới quên được những năm tháng máu lửa đó, mới thở nổi, mới sống như một người bình thường!”
Người bình thường?
Tôi đã dẫm qua núi dao biển lửa, đỡ từng viên đạn để đẩy anh lên đỉnh cao danh vọng.
Để rồi khi anh đứng ở đỉnh chóp, lại quay lưng chê tôi vấy máu, khinh con đường hai ta từng đi là quá đen tối?

