“Từ giờ, anh và Uyển Uyển sẽ ở lại đơn vị.”

“Còn ở nhà chỉ có một mình em.”

Mắt tôi sáng lên:

“Vậy thì tôi có thể đưa người về ở cùng được không?”

Nụ cười trên mặt Dư Chu chợt cứng lại:

“Em… em định đưa gã đàn ông đó về sống cùng?”

Tôi gật đầu lia lịa:

“Anh yên tâm, tôi sẽ không đội nón xanh cho anh đâu. Với người ngoài, tôi sẽ nói anh ấy là anh trai tôi.”

Dư Chu mấp máy môi, trông như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.

Tôi biết anh ta muốn bảo tôi là nam nữ khác biệt, không nên quá thân thiết với người đàn ông khác.

Nhưng vừa nãy chính miệng anh ta nói, sẽ sống chung với Trần Uyển Uyển ở đơn vị cơ mà.

Bây giờ lại không cho tôi dẫn người về nhà?

Thế chẳng phải đang tự vả vào mặt mình sao?

Nhìn bộ dạng tức đến nỗi sắp nổ tung của anh ta, tôi cố nhịn cười, giả vờ nghiêm túc nói:

“Nếu anh thấy tôi đưa người về ở trong khu nhà quân đội sẽ khiến người khác dị nghị, hay là… anh cho tôi chút tiền, tôi thuê nhà ngoài cho anh ấy ở?”

Dư Chu khựng lại một chút, sau đó giống như con mèo bị giẫm trúng đuôi, lập tức nổi đóa:

“Thẩm Tô Quyên! Em dám dùng tiền của anh để nuôi trai bao bên ngoài?!”

7

Nhìn gương mặt đầy giận dữ của Dư Chu, tôi lại một lần nữa kiên nhẫn giải thích:

“Lệ Chiến Phong không phải trai bao, anh ấy là người tôi yêu.”

“Nếu không phải vì lý lịch nhà anh ấy quá xấu, ba mẹ tôi sống chết không cho cưới, thì tôi đã chẳng đồng ý giả cưới với anh.”

Cũng chính câu chuyện đó, nếu đặt vào Trần Uyển Uyển, Dư Chu sẽ cảm động đến mức cho là cô ta hiểu chuyện, biết suy nghĩ.

Nhưng khi đặt vào Lệ Chiến Phong, vẻ mặt anh ta như vừa phải nuốt cả đống bùn vậy.

Trong lòng tôi lạnh lẽo bật cười.

Kiếp trước, tôi từng bóng gió khuyên Dư Chu giữ khoảng cách với Trần Uyển Uyển.

Dù gì trên danh nghĩa, anh ta vẫn là chồng tôi. Nhưng cứ mập mờ dây dưa với một cô gái độc thân, người ngoài nhìn vào, không chỉ ba mẹ chồng thấy mất mặt, mà còn ảnh hưởng đến cả sự nghiệp của anh ta.

Lúc đó, Dư Chu nói sao?

“Thẩm Tô Quyên! Đừng dùng những suy nghĩ bẩn thỉu của đám nhà quê các người để xúc phạm tình cảm của tôi và Uyển Uyển!”

“Chúng tôi tuy yêu nhau, nhưng chưa từng vượt quá giới hạn!”

“Tôi và Uyển Uyển là đồng chí cách mạng trong sáng!”

Giờ thì, tôi đem nguyên văn câu đó trả lại cho anh ta:

“Dư Chu, tôi đã nói rồi, tôi và Chiến Phong chỉ là tình đồng chí cách mạng thuần khiết.”

“Chúng tôi tuy yêu thương nhau, nhưng chưa từng đi quá giới hạn.”

“Nếu anh thật sự không tin, vậy thì ly hôn đi.”

Bây giờ Dư Chu vẫn chưa phải là vị quân trưởng quyền uy nói một là một của ba mươi năm sau.

Chỉ cần ba mẹ anh ta chưa đồng ý, chỉ cần vẫn còn sợ họ xuống tay với Trần Uyển Uyển,

thì Dư Chu chẳng bao giờ dám thật sự ly hôn với tôi.

Hít một hơi thật sâu, sắc mặt Dư Chu đen như than.

Anh ta móc từ túi áo ra hơn chục tờ tiền “Đại đoàn kết”, rồi ném mạnh vào người tôi như để xả giận.

“Cầm lấy mà nuôi trai bao của cô đi!”

“Còn nữa, tránh xa tôi ra, đừng để tôi thấy mặt hắn!”

8

Cầm lấy tiền, tôi quay người rời khỏi khu nhà gia đình bộ đội, không hề ngoái đầu lại.

Sau lưng truyền đến tiếng ly thủy tinh vỡ tan trên sàn.

Nhưng mà, anh ta tức giận cái gì chứ?

Rõ ràng chính miệng anh ta là người nói muốn cùng tôi làm vợ chồng giả kia mà.

Sống lại một đời, tôi không muốn tiếp tục uổng phí tuổi xuân ở nhà họ Dư nữa.

Tôi phải đi tìm người đàn ông đã cho tôi chút ấm áp cuối cùng khi tôi qua đời ở kiếp trước…

Kiếp trước, Dư Chu khăng khăng đòi ly hôn trước khi tôi chết.

Tôi biết, anh ta không muốn tôi được chôn trong phần mộ tổ tiên nhà họ Dư.

Ngay cả khi tôi đã chết, anh vẫn muốn giữ vị trí bên cạnh mình cho người anh ta yêu thật lòng.

Tôi mất rồi, nhà chồng không nhận, nhà mẹ đẻ cũng không về được.

Tôi suýt nữa trở thành một cô hồn vất vưởng chôn ở nghĩa địa vô danh.

Chính Lệ Chiến Phong — người đàn ông tôi từng cho mấy chiếc bánh ngô và rau dại năm xưa — đã đứng ra, lấy danh nghĩa vợ chồng để mua cho tôi một phần mộ.

Nghĩ đến cảnh tượng anh ấy tự tay khắc lên bia mộ dòng chữ “Vợ của Lệ Chiến Phong”, lòng tôi chua xót không chịu nổi.

Bây giờ, Lệ Chiến Phong vẫn đang bị nhốt trong chuồng trâu vì tội “đầu cơ tích trữ”.

Tôi chỉ tốn một ít tiền, báo ra tên của ba mẹ chồng, chưa đến nửa ngày, anh ấy đã được thả ra.

“Anh!”

Tôi gọi to một tiếng khiến Lệ Chiến Phong ngơ ngác.

May mà anh vẫn nhận ra tôi.

Người bị giam cùng đều nói anh may mắn, nếu hôm nay tôi không đến, thì ngày mai anh đã bị đưa đi cải tạo ở nông trường rồi.

Trên đường về, Lệ Chiến Phong liếc nhìn tôi rồi đùa:

“Sao anh không biết mình đột nhiên lại có thêm một em gái vậy?”

Tôi đỏ mặt, nhất thời không biết phải giải thích sao.

Dù sao lúc này, tôi và anh ấy thậm chí còn chưa thân, anh ấy cũng chưa từng lo hậu sự cho tôi như đời trước.

Lệ Chiến Phong thấy tôi đỏ mặt không nói, tưởng mình đùa quá trớn, vội vàng xin lỗi:

“Đồng chí Thẩm Tô Quyên, ân nghĩa lớn không lời nào tả hết. Từ nay em chính là em gái ruột của anh!”

“Ai dám bắt nạt em, chỉ cần em gọi, dù có nhảy vào lửa anh cũng không từ chối!”

Tôi ngẩng đầu:

“Thật không? Vậy anh có thể giả làm người yêu của em không?”