Chu Tuấn cúi đầu, cắn một miếng.

Tốc độ cực nhanh, vài miếng là hết sạch miếng gà chiên, như thể sợ bị ai tranh mất vậy.

Tôi và Chu Tuấn ngồi đối diện nhau, yên lặng ăn cơm, uống canh, kết thúc một bữa ăn đầy tâm tư ngổn ngang.

10

Về đến nhà, tắm rửa xong, đắp mặt nạ.

Tôi mở app Tiểu Mỗ Thư.

“Tra nam biss” trịnh trọng thông báo:

【Mọi người ơi, tôi cảm thấy chị ấy có lẽ có chút… thích tôi.】

Bình luận bên dưới:

【Hôm nay cậu ăn phải nấm độc à? Mau vào viện đi. Nếu bác sĩ sủa “gâu gâu” thì ông ta không phải bác sĩ, mà là chó nhà cậu đấy.】

Cậu ta không hề bị dội gáo nước lạnh, giọng còn nghiêm túc hơn trước:

【Hôm nay, chị ấy mua gà chiên cho tôi rồi.】

Cư dân mạng nhìn Chu Tuấn như nhìn sinh vật lạ:

【Rồi sao?】

Chu Tuấn hừ một tiếng đầy kiêu ngạo:

【Tra nam không có, chỉ mình tôi có. Vậy nghĩa là gì?】

Cư dân mạng:

【Nghĩa là chị ấy không thích ăn nên tiện tay vứt cho cậu ăn thôi.】

【Nghĩa là cuối cùng chị ấy cũng chú ý đến tôi rồi, độ yêu thích chị ấy dành cho tra nam sẽ từ từ giảm xuống. Tôi có linh cảm, cơ hội của tôi… đến rồi!】

Bắt được rồi nhé!

Tim tôi đập thình thịch, tay run rẩy vì kích động.

App Tiểu Mỗ Thư thì có thể đổi nick, nhưng miếng gà chiên thì không thể làm giả!

Tôi nhìn lại avatar toàn đen của chủ thớt.

Phong cách tối giản lạnh lùng này…

Không nghi ngờ gì nữa—người đó chính là Chu Tuấn!

【Chủ thớt tự mình đa tình quá rồi.】

【Chỉ là một miếng gà chiên thôi mà.】

【Không phải một miếng gà chiên—mà là khả năng bắt đầu của một tình yêu giữa tôi và chị ấy!】

【Mấy người ghen tỵ vì chị ấy mua gà cho tôi chứ gì?】

Không thể nhìn tiếp nổi nữa.

Thì ra Chu Tuấn ở ngoài đời nghiêm túc lạnh lùng là thế, mà sau lưng lại có bộ mặt này sao?

Tôi nhếch môi cười gian.

Dùng nick phụ, lập tức nhắn tin riêng cho cậu ta.

【Trông quen quá nhỉ.】

【Cậu đang nói về Lộ Dương và bạn gái của cậu ấy đúng không?】

Chu Tuấn:

【Bạn là ai? Bạn quen họ à?】

Tôi cười thầm:

【Tôi còn biết cậu là ai nữa kìa.】

【Hôm nay tôi thấy cậu đi với chị ấy mà, hội trưởng ơi.】

11

Vừa nghe đến hai chữ “hội trưởng”, Chu Tuấn lập tức mất bình tĩnh.

【Bạn cũng học A Đại?】

【Ừm.】

Bên kia hiện trạng thái “đang nhập”… suốt.

Rõ ràng là đang suy nghĩ rất lâu.

【Tôi chỉ là thấy chuyện bất bình nên mới lên tiếng thôi, không có ý gì khác.】

【Bạn hiểu lầm rồi.】

【Tôi sẽ xóa bài ngay.】

Tôi gửi từng tấm ảnh chụp màn hình lại, chỉ thẳng vào những lời không đứng đắn của Chu Tuấn.

【Tìm cách chen chân, hỏi cách cưa đổ, còn thăm dò khả năng—cậu thật sự là “không có ý gì khác” à?】

【……】

Tôi thì thầm như ác quỷ:

【Cậu không sợ chị ấy biết cậu là loại người thế nào sao?】

【Nếu chị ấy biết, chị ấy sẽ nghĩ gì? Biết bên cạnh mình có người suốt ngày âm thầm theo dõi, chị ấy có thấy cậu thật bệnh không?】

【Nếu cậu thật sự không quan tâm, thì tốt thôi. Tôi sẽ đi tìm chị ấy, kể hết mọi chuyện.】

【Đừng.】

Chu Tuấn do dự.

Chu Tuấn giận dữ.

Chu Tuấn… chấp nhận.

Cuối cùng, cậu ta hỏi:

【Vậy bạn muốn gì?】

【Muốn tiền à? Bạn cần bao nhiêu, tôi có thể chuyển khoản.】

Chu Tuấn rất có tiền, từ giày bóng rổ đến thiết bị tập luyện, cái nào cũng thuộc hàng cao cấp.

Tôi cười gian xảo:

【Tôi không cần tiền.】

【Vậy bạn muốn gì?】

【Tôi muốn ảnh cơ ngực của cậu.】

【Tôi vui thì sẽ giữ bí mật tuyệt đối.】

Tôi nhún vai cười trộm.

Qua màn hình điện thoại, tôi gần như có thể tưởng tượng được biểu cảm của Chu Tuấn lúc đó.

Chắc chắn là nhíu mày, đập bàn, mỹ nam giận dỗi.

Tức đến nghiến răng ken két, nhưng lại chẳng làm gì được tôi.

Mà Chu Tuấn ấy à, đôi chân dài, vòng eo thon, đặc biệt là cơ ngực… đúng là khiến người ta khó quên.

Chuyện này, tôi không thể bỏ qua.

Không xem thì còn gì là con gái nữa?

Tôi tiếp tục dụ dỗ, uy hiếp:

【Hội trưởng à, chắc cậu cũng không muốn chị ấy biết cậu là kiểu người thế này đúng không?】

【Nếu chị ấy biết, cho dù có chia tay bạn trai thì cũng chẳng tới lượt cậu đâu. Cậu đừng quên, bên cạnh còn mấy đồng đội nữa cơ mà.】

Màn hình phản chiếu lại nụ cười đầy nham hiểm của tôi, đúng chuẩn “ác nữ chuyên đi tống tiền”.

Tôi ra tối hậu thư:

【Tôi cho cậu nửa ngày để suy nghĩ, không thì tôi gửi hết mấy cái ảnh chụp màn hình đó cho chị ấy ngay đấy.】