Tô Thanh Thanh bèn ra vẻ “tôi thông minh lắm”, giải thích: “Nhỡ đâu… là Thẩm Cảnh Dao lén lấy ‘tinh binh’ của anh? Trong tiểu thuyết mấy vụ như vậy nhiều lắm!”
Tô Cảnh Thần trừng mắt nhìn tôi như thể tôi thật sự từng làm ra chuyện đó.
Cảnh sát lườm cả hai: “Bớt đọc tiểu thuyết lại đi! Quan hệ chú – cháu thì là chú – cháu. Khác hoàn toàn với quan hệ cha con, hiểu chưa?”
Tô Thanh Thanh cuối cùng cũng tắt tiếng, nhưng vẫn không chịu buông tha, lầm bầm một câu:
“Cho dù đứa trẻ đúng là con anh trai, cũng không chứng minh được cô ta chưa từng có ý đồ với Cảnh Thần…”
Lúc đó tôi mới thật sự hiểu ra một điều: Có những người, trình độ nhận thức quá thấp, nói lý lẽ với họ hoàn toàn vô ích.
6
Màn kịch lố bịch này cuối cùng cũng kết thúc.
Bố mẹ chồng cùng nhau đến đồn công an để đón chúng tôi về.
Sau khi xem báo cáo xét nghiệm ADN, cả hai đều vô cùng xấu hổ.
“Mẹ xin lỗi con, Cảnh Dao… Là vợ chồng già này khiến con chịu quá nhiều tủi nhục rồi!”
“Sao chúng ta lại hồ đồ đến mức nghi ngờ Lượng Lượng không phải là con ruột của Cảnh Ngôn chứ?”
Bố mẹ chồng đầy vẻ hối hận trên khuôn mặt, tôi tin rằng lần này họ thật sự xin lỗi chân thành.
Vì bình thường họ thực sự rất yêu thương Lượng Lượng, quý con bé hơn cả mạng sống.
Tô Thanh Thanh vẫn chưa chịu dừng, lại tiếp tục khiêu khích: “Chị dâu trước đây không ngoại tình, nhưng đâu có nghĩa sau này cũng không?”
Bố chồng tôi tức giận quát lên: “Tô Thanh Thanh! Cô câm miệng cho tôi!”
Không ngờ, Tô Cảnh Thần vẫn bênh vực Tô Thanh Thanh: “Bố! Thanh Thanh… chỉ là có ý tốt thôi mà!”
Bố chồng lạnh lùng đáp: “Nó còn chưa chính thức bước chân vào cửa, nó là cái thá gì mà dám quản chuyện nhà chúng ta?!”
Mẹ chồng ôm lại Lượng Lượng vào lòng, dịu dàng giải thích: “Hồi anh con qua đời, chúng ta đã nói rõ ràng với nhau rồi.”
“Nếu chị dâu con muốn tái giá, chúng ta sẽ không cản.”
“Chúng ta coi chị dâu như con gái ruột mà nuôi!”
“Chị dâu con bao nhiêu năm nay đã đối xử với con quá tốt rồi, coi con như em ruột, giờ con phải xin lỗi nó ngay!”
Tô Cảnh Thần miễn cưỡng cúi đầu, nói lời xin lỗi với tôi: “Chị dâu, xin lỗi. Là em đã hiểu nhầm chị…”
Tô Thanh Thanh đứng bên cạnh, mắt láo liên, không biết lại đang nghĩ ra trò gì độc ác nữa.
Buổi tối, tôi đưa con lên lầu đi ngủ.
Trước kia, mẹ chồng sợ tôi ngủ không ngon nên Lượng Lượng vẫn do ông bà thay phiên chăm sóc ban đêm.
Nhưng sau chuyện vừa xảy ra, tôi không yên tâm chút nào, nên kiên quyết tự mình chăm con. Mẹ chồng cũng hiểu và đồng ý.
Tôi nghĩ, sau chuỗi biến cố lần này, quan hệ trong gia đình chắc chắn không thể trở lại như trước.
Dù sao thì Lượng Lượng cũng đã lớn, tôi định sẽ đi mua một căn nhà mới, dọn ra ngoài sống cùng con.
Nếu bố mẹ chồng muốn tới thăm cháu, tôi vẫn sẵn lòng chào đón.
Cả ngày nay quá mệt mỏi, tôi nghĩ miên man rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Nửa đêm, tôi bỗng cảm thấy có người đang sờ soạng cơ thể mình.
Tôi choàng tỉnh, mở mắt ra thì thấy một khuôn mặt bóng nhẫy như đầu heo mỡ đang áp sát trước mặt.
Tôi mất vài giây mới định thần được, cứ tưởng mình đang mơ.
Thấy tôi đã tỉnh, gã kia mừng rỡ như điên.
Hắn nhe hàm răng vàng khè ra cười nói: “Tôi biết mà, chồng chị chết bao nhiêu năm rồi, chắc là buổi tối cô đơn phát điên rồi chứ gì?”
Đầu óc tôi lập tức tỉnh táo: “Anh là ai? Anh vào nhà tôi bằng cách nào?”
Hắn cười hề hề: “Tôi là anh trai của Tô Thanh Thanh. Nhìn thấy em gái tôi sắp động phòng với em chồng chị, chị phát thèm đúng không?”
“Đừng lo! Tôi đến thỏa mãn chị đây! Chờ em tôi và Cảnh Thần kết hôn xong, chúng ta cũng làm đám cưới luôn!”
Tên đó vừa nói vừa đè lên người tôi, vừa ra tay sờ mó khắp nơi.
Toàn thân tôi lạnh toát, vùng vẫy trong tuyệt vọng: “Chuyện này là sao? Tại sao anh lại có chìa khóa nhà tôi?”
“Là Tô Thanh Thanh đưa cho anh đúng không?!”
Nếu là Tô Thanh Thanh đưa, thì chắc chắn là Tô Cảnh Thần đưa chìa khóa cho cô ta!
Tôi gào lên trong hoảng loạn: “Tô Cảnh Thần! Anh không chết tử tế được đâu!”
“Bố! Mẹ! Cứu con với!!!”
Tên kia thấy tôi phản kháng, liền ghì chặt tôi xuống giường, tát tôi hai cái thật mạnh:
“Gào cái gì! Giữ sức mà la hét sau đi!”
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng Lượng Lượng khóc thét lên từ phòng bên cạnh.
Bản năng của người mẹ khiến tôi vùng dậy điên cuồng giãy giụa.
“Lượng Lượng!!!”
Tên kia hốt hoảng, lúng túng như kẻ trộm bị bắt quả tang. Tôi nhân cơ hội đẩy mạnh hắn ra, khiến hắn ngã nhào xuống đất, phát ra tiếng động lớn.
Tôi vội bò dậy, định lao sang phòng bên cạnh xem Lượng Lượng thế nào…
Chỉ thấy hai đôi chân xuất hiện trước mặt tôi.
“Ngoan ngoãn nghe lời hợp tác đi, nếu không tao bóp chết Lượng Lượng!”
ĐỌC TIẾP : https://vivutruyen.net/chi-dau-khong-phai-me-ke-full/chuong-6