VĂN ÁN
Ta có một năng lực kỳ lạ, có thể phân biệt thiện ác của con người.
Người tốt mang hương thơm.
Kẻ xấu lại nồng mùi u ,ế khí.
Chỉ riêng vị đế vương kia, kẻ mà thiên hạ đồn rằng b ,ạo ng ,ược v ,ô đ ,ạo, trên người lại phảng phất vị đắng.
Nhân lúc chẳng ai để ý, ta len lén dâng lên người thật nhiều bánh đường.
Hắn cúi đầu nhìn mâm bánh trong tay, giọng lạnh lẽo cất lên:
“Người trước từng dâng ngọt cho trẫm, là muốn trẫm ch ,et. Còn ngươi thì sao?”
Ta mỉm cười, đáp:
“Thần thiếp chỉ mong bệ hạ ngọt ngào an khang, trường mệnh bách tuế.”