Từ cục dân chính bước ra, nhìn tấm giấy chứng nhận kết hôn mạ vàng trong tay, Thẩm Đồng vẫn không dám tin rằng mình vừa kết hôn chớp nhoáng.
Chỉ là người cô cưới không phải bạn trai cơ trưởng bảy năm — Cố Cẩn Xuyên,
Mà là đối tượng xem mắt do gia đình sắp xếp, mới gặp chưa đầy một tuần — người nắm quyền của nhà họ Kỳ, Kỳ Yến.
“Nhà tân hôn của chúng ta đã chuẩn bị xong rồi, ở tòa số 11 khu Nghênh Hòa Nguyên Trứ.”
Người đàn ông trước mặt có ngũ quan sắc nét, đường nét thanh tú, vóc dáng cao ráo, bộ vest đặt may thủ công ôm sát người, tôn lên vòng eo thon gọn của anh.
Kỳ Yến đưa chìa khóa xe và thẻ đen Amex Centurion cho Thẩm Đồng.
“Anh đã chuẩn bị cho em một chiếc xe đi lại, thẻ không có mật khẩu, cứ dùng tùy ý. Em xử lý xong việc bên Thượng Hải, ngày 25 anh đến đón em về Bắc Kinh, ngày 30 chúng ta sang Seattle tổ chức hôn lễ.”
“Cảm ơn, nhưng mà tôi…”
Thẩm Đồng nhìn chìa khóa xe và thẻ anh đưa, định từ chối thì bị Kỳ Yến ngắt lời.
“Chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi, anh là chồng em, đừng khách sáo với anh.”
“Anh về trước chuẩn bị hôn lễ, mười mấy ngày cuối này, em hãy xử lý dứt điểm chuyện tình cảm ở Thượng Hải.”
Nghe vậy, Thẩm Đồng nhận lấy chìa khóa và thẻ, gật đầu thật mạnh.
“Tôi sẽ làm được, ngày 25 tôi đợi anh đến đón tôi.”
“Ừ.”
Lúc này Kỳ Yến mới bước đến chiếc Maybach đang đỗ bên cạnh.
Đợi xe đi xa.
Thẩm Đồng cầm chìa khóa xe mà anh đưa, đi về phía chiếc Bugatti Type87 đậu ở hướng khác.
Mấy năm nay, cô hầu như không lái xe, sợ làm hỏng xe, nên đưa xe đến trung tâm bảo dưỡng 4S trước.
Sau đó, cô mới bắt xe về chỗ ở cùng bạn trai Cố Cẩn Xuyên, căn số 10 khu Đàn Cung.
Cô vừa về đến nơi không bao lâu, Cố Cẩn Xuyên cũng trở về.
Cố Cẩn Xuyên mặc đồng phục cơ trưởng màu trắng, kéo vali hành lý bước vào.
Khuôn mặt anh ta có đường nét rõ ràng, hoàn hảo đến mức không thể chê, chỉ tiếc đuôi mắt phượng lại có một nốt ruồi nhỏ, người xem tướng nói là tướng bạc tình.
Thẩm Đồng liếc nhìn đồng hồ treo kiểu Âu, mới ba giờ chiều, liền nghi hoặc hỏi: “Hôm nay sao về sớm vậy?”
Trước đây Cố Cẩn Xuyên đều về lúc mười giờ đêm.
Cố Cẩn Xuyên tiện tay đặt vali sang một bên: “Bạn từ nước ngoài về, lát nữa anh đi đón máy bay.”
“Bạn nào vậy?”
Thẩm Đồng thuận miệng hỏi một câu, vừa nói xong thì hối hận.
Vì Cố Cẩn Xuyên chưa từng thích cô xen vào chuyện riêng của anh ta.
Cô chỉ là một người thiết kế tour du lịch, nói trắng ra là hướng dẫn viên, mà Cố Cẩn Xuyên không chỉ là cơ trưởng của hãng hàng không Tân Hàng, còn là người thừa kế của Tân Vũ Hàng Không.
Thân phận hai người cách biệt quá lớn, hoàn toàn không xứng đôi.
Họ bên nhau bảy năm, luôn yêu trong bóng tối, chưa từng được công khai.
Quả nhiên, Cố Cẩn Xuyên nhíu mày, giọng đầy mất kiên nhẫn: “Chỉ là bạn bình thường, em không quen.”
Nghe vậy, Thẩm Đồng thức thời không hỏi thêm nữa.
Dù sao cô cũng đã kết hôn rồi, hỏi chuyện đàn ông khác nhiều cũng không hay.
Cố Cẩn Xuyên lại tiện tay đặt laptop lên bàn trà, rồi vào phòng tắm tắm rửa.
Anh ta mới vào chưa lâu, laptop trên bàn trà liên tục vang lên tiếng thông báo tin nhắn.
Thẩm Đồng mở laptop ra, thấy đang đăng nhập WeChat của anh ta.
Một người phụ nữ có biệt danh “Quên rồi”, ảnh đại diện là một người đẹp trí thức, liên tục gửi tin nhắn cho Cố Cẩn Xuyên.
“Cẩn Xuyên, bảy năm trước chia tay với anh, em thật sự rất hối hận, trách em khi đó không biết trân trọng anh.”
“Năm cuối đại học, cũng là năm cuối chúng ta bên nhau, anh bận rộn suốt ngày, em rất ít khi được gặp anh.”
“Lúc đó có một người đàn ông rất quan tâm em, khiến em có lại cảm giác yêu đương, thế nên em mới quen anh ta.”
“Nhưng em không có tình cảm với anh ta, người em yêu vẫn luôn là anh. Khi đó em chỉ muốn khiến anh ghen, không ngờ anh lại trực tiếp đề nghị chia tay… Em và anh ta quen nhau đúng một tháng thì chia tay.”
“Em luôn không dám trở về Thượng Hải, em sợ anh không muốn gặp em, sợ anh ghét em, sợ anh quên hết những gì đã có giữa chúng ta, càng sợ mất anh mãi mãi.”
“Em nghe bạn bè nói, anh quen rất nhiều cô gái, ai cũng giống em. Em biết anh chưa từng quên em.”
“Nếu có thể, lần này trở về em hy vọng chúng ta quên hết quá khứ, làm lại từ đầu, làm quen lại một lần nữa.”
Tin nhắn nối tiếp tin nhắn, Thẩm Đồng cứ thế lặng lẽ nhìn.
Ngay sau đó, cô thấy Cố Cẩn Xuyên đang tắm lại dùng điện thoại nhắn lại cho người phụ nữ có biệt danh “Quên rồi”.
“Đường Uyển, em giải thích nhiều như vậy, anh chỉ hỏi em một câu, em còn yêu anh không?”
Thì ra người phụ nữ được lưu tên là “Quên rồi”, chính là Đường Uyển, mối tình đầu của Cố Cẩn Xuyên…
Đường Uyển gần như trả lời ngay lập tức.
“Yêu.”
“Bảy giờ tối, anh đến sân bay Phố Đông đón em.”
Tin nhắn gửi xong, Đường Uyển không nhắn lại nữa.
Thẩm Đồng lặng lẽ đặt lại máy tính vào chỗ cũ, coi như chưa từng thấy gì.
Lúc này, Cố Cẩn Xuyên từ trên lầu bước xuống, thay một chiếc áo khoác LOROPIANA đơn giản.
“Anh đi đây.”
Thẩm Đồng nhìn anh, mở miệng hỏi:
“Tối nay anh có về không?”
Cố Cẩn Xuyên khựng bước, rất lâu sau mới trả lời:
“Bạn lâu ngày không gặp, tối không về.”
Tối đó, đúng như lời, Cố Cẩn Xuyên không về. Nhưng Thẩm Đồng cũng không thấy quá đau lòng.
Bảy năm bên nhau, Cố Cẩn Xuyên bay khắp thế giới.
Nói là ở bên nhau bảy năm, nhưng thời gian thực tế họ ở cạnh nhau chỉ có 328 ngày.
Thẩm Đồng biết bên ngoài Cố Cẩn Xuyên có không ít phụ nữ.
Chỉ là bây giờ mới nhận ra, người anh ta thật sự yêu vẫn là mối tình đầu — Đường Uyển.
Trước đây nghe bạn của Cố Cẩn Xuyên nói, anh ta đào hoa là vì mối tình đầu phản bội anh.
Khi đó cô còn cảm thấy Cố Cẩn Xuyên đáng thương, đau lòng thay anh.
Bây giờ nhìn lại, người đáng thương hơn lại chính là cô.

