Cô ta chìm đắm trong vinh quang học đường, hào hứng kể về cảnh sắc trong trường, về thầy giáo thường xuyên lên truyền hình.

Thẩm Thiên Ý bật cười, tôi liếc anh một cái, cả hai đều hiểu rõ.

Cô ta đúng là đang múa rìu qua mắt thợ.

Ánh sáng trong mắt mẹ Thẩm vụt tắt, phất tay mất kiên nhẫn: “Con về nghỉ đi.”

Thẩm Uyển Như nũng nịu kéo tay bà: “Mẹ ơi, con không mệt đâu, con muốn ở bên mẹ.”

Tôi nổi hết da gà, Thẩm Thiên Ý đặt quả táo xuống bàn, đột nhiên chẳng còn khẩu vị.

Mẹ Thẩm hất tay cô ta ra, vội đi họp, cảm thấy bị làm phiền là phí thời gian.

Cô ta gọi “mẹ” bao nhiêu tiếng cũng không khơi được chút tình mẫu tử nào.

Mẹ Thẩm dừng lại ở cửa, nhìn thấy tôi, nắm tay tôi đầy quan tâm, dặn bảo mẫu nấu những món tôi thích, hỏi han tình hình gần đây rồi mới rời đi.

Tôi hiểu, mẹ đang nói rằng, tôi mới là con gái của Thẩm gia.

Con gái Thẩm gia, chỉ cần có giá trị là đủ, thân không thân cũng chẳng quan trọng.

Quả nhiên, Thẩm Uyển Như tức đến đỏ mặt, trừng mắt nhìn tôi chằm chằm.

2

Tôi phớt lờ cô ta, nhận lấy quả táo táo Thẩm Thiên Ý đưa tới, hai miếng ăn hết một quả.

Thẩm Uyển Như không cam lòng, giày cao gót nện cồm cộp bước tới trước mặt tôi:

“Chắc chắn là chị ghen tị với tôi nên mới ly gián mẹ!”

Xin trời cao làm chủ, tôi còn oan hơn Đậu Nga, tôi chẳng làm gì cả!

Thôi vậy, tôi không có thân phận cũng chẳng có thời gian dạy cho chân ái biết nên nghĩ thế nào.

Thẩm Thiên Ý nhíu mày:

“Em đang nói chuyện với ai? Cô ấy là chị của em đấy.”

Một câu liền giẫm trúng mìn, Thẩm Uyển Như đỏ bừng cả mắt:

“Anh, em mới là em ruột của anh, cô ta chỉ là người ngoài!”

Thẩm Thiên Ý đau đầu, nói chuyện với cô ta còn mệt hơn cả thức đêm chạy deadline.

Anh đi mất, còn hợp đồng chưa ký, phí thời gian ở đây bao nhiêu tiền bạc chứ?

Tôi cũng đi, chọc không nổi thì né, có những chuyện tốt nhất là đừng nói ra.

Trong phòng khách phát ra tiếng “rắc”, dì Vương hét lên chói tai:

“Trời ơi, cái đĩa trái cây này tám mươi vạn đó, là món ông chủ thích nhất!”

Tôi đang ở chân cầu thang lập tức quay đầu, chạy theo Thẩm Thiên Ý.

Cái nồi này đừng úp lên đầu tôi, đừng úp lên tôi!

“Chẳng phải chỉ là cái đĩa sao? Tôi là tiểu thư thật sự của nhà họ Thẩm, kể cả đập nát cái biệt thự này, ba mẹ cũng sẽ không mắng tôi một câu!”

Tôi và Thẩm Thiên Ý đồng loạt lắc đầu.

Trẻ con vẫn còn quá đơn thuần.

Sáng hôm sau, lúc cha Thẩm về ăn sáng, quả nhiên giận dữ.

Chân ái rưng rưng khóc:

“Con là con gái ruột của ba mà, chỉ là cái đĩa thôi mà!”

Cha Thẩm cười lạnh:

“Không thể mang lại giá trị cho gia đình này, thì không có tư cách gọi là con gái tôi.”

Thẩm Uyển Như sợ đến câm nín, không dám làm loạn nữa.

May mà tôi và anh đều ra khỏi nhà, nếu không thì bầu không khí này đúng là xấu hổ đến chết.

Chỉ là chúng tôi không biết, Thẩm Uyển Như đã âm thầm hạ quyết tâm chứng minh bản thân.

Sau mấy ngày quấn lấy người nhà, cuối cùng cô ta cũng được vào công ty gia tộc làm việc.

Cha Thẩm chỉ cho phép bắt đầu từ vị trí công nhân sản xuất, còn cấm cô ta nói ra thân phận.

Chân ái càng ấm ức, quyết tâm vươn lên.

Và rồi, ngay ngày đầu tiên đi làm, cô ta đã khóc.

Dây chuyền sản xuất mệt mỏi đến mức khiến người ta sụp đổ!

Cô ta còn bị mắng, ai đời đi làm mà sơn móng tay dài chót vót, gãy một cái là khóc hu hu giữa xưởng.

Tối đó về nhà liền gào lên đòi nghỉ việc.

Cha Thẩm phản đối ngay:

“Làm từ dưới lên, con mới hiểu được mọi thứ.”

“Con học vấn cao như vậy, không phải để làm mấy việc đó!”

“Anh và chị con đều là tiến sĩ, cũng làm từ dưới lên.”

Tôi và Thẩm Thiên Ý cúi đầu ăn cơm.

Hôm nay cháo nấu đúng là… rất giống cháo!

Thẩm Uyển Như nghẹn ngào:

“Họ là nhờ tài nguyên của gia tộc, còn con là dựa vào thực lực mới vào được đại học chính quy!”

“Chẳng lẽ ba nghĩ thi đại học quốc gia lại có thể gian lận à?”

Gương mặt cha Thẩm dần hiện lên nét nghi hoặc, cuối cùng cũng phát hiện ra con gái mình… đầu óc không thông minh lắm.

Sự im lặng bao trùm cả bàn ăn như đêm tối tĩnh lặng của dòng sông Cam.

Tôi và Thẩm Thiên Ý trao đổi ánh mắt.

【Cô ta vào đại học kiểu gì vậy?】