Nửa đêm ra bờ sông câu cá, lại bị anh cảnh sát đẹp trai tưởng là hung thủ vứt xác, bắt lại tra hỏi.

Tôi ra sức giải thích: “Tôi chỉ đến câu cá thôi mà!”

Cảnh sát không tin: “Vậy mồi câu đâu?”

Tôi bất lực: “Bị cá ăn mất rồi.”

Cảnh sát chất vấn: “Còn cần câu đâu?”

Tôi thở dài: “Bị cá kéo chạy mất tiêu luôn rồi.”

Cảnh sát cười lạnh: “Còn cá đâu? Tôi nhìn cậu nửa tiếng rồi, chẳng thấy bắt được con nào, thằng tay trắng à?”

Tôi lập tức vỡ trận: “Haha, thật ra tôi là hung thủ đấy! Tôi đúng là hung thủ! Bắt tôi đi! Bắt tôi đi mà!!”

1
Cả đêm không câu được nổi một con cá con, tôi thà làm hung thủ còn hơn!

Anh cảnh sát đẹp trai chắc cũng không ngờ chỉ hỏi mấy câu mà đã khiến tôi sụp đổ, vội vàng chữa cháy:

“Xin lỗi nhé, tôi không có ý gì đâu, chỉ là thật sự không ngờ cô tới đây để câu cá, vì cái xô của cô… sạch sẽ quá mức.”

Nghe vậy tôi lại khóc to hơn.

Anh ơi, đây là an ủi hay đâm thêm dao vậy?

Anh cảnh sát vừa đưa khăn giấy cho tôi, vừa chưa chịu bỏ cuộc, tiếp tục hỏi:

“Không câu được cá, vậy có câu được thứ gì khác không?”

Tôi nức nở: “Câu được một chiếc giày… có tính không?”

Anh lập tức gật đầu: “Tất nhiên là tính! Giày đâu rồi?”

Tôi chỉ về phía cái ao trước mặt: “Tức quá, ném trả xuống rồi.”

Anh cảnh sát khẽ hít sâu một hơi: “Chính xác là chỗ nào? Còn câu lại được không?”

Tôi khó xử lắc đầu:

“Khó lắm, nãy có một anh tay trắng tức quá, nhảy xuống ao đánh nhau với cá, chắc giày bị đá bay luôn rồi.”

Anh cảnh sát đẹp trai nhíu mày, bực mình chậc một tiếng, rồi gọi đồng nghiệp đến mò giày.

Tôi thấy tò mò, thử hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”

Anh ấy không trả lời, mà hỏi ngược lại:

“Cô có gặp chuyện gì kỳ lạ không?”

Có chứ!

Tôi đập đùi:

“Chính cái ao này đấy! Tôi đến đây năm ngày rồi, mỗi ngày ít nhất ở ba tiếng, mà chưa câu được con nào! Anh nói xem, có kỳ lạ không?”

Anh ấy mỉm cười: “Hên xui thôi, không bàn luận.”

Tôi nghĩ bụng: Hên xui gì mà hên xui!

Rõ ràng là có vấn đề!

Thật sự có người nào liên tục cả tuần không câu được con cá nào sao?

Tôi không tin!

Tôi còn định tranh luận thêm thì đồng nghiệp của anh cảnh sát đẹp trai đã đến:

“Lục Minh Sơn, bên này tình hình thế nào rồi?”

Thấy tôi, người kia lập tức mắt sáng lên:

“Bắt được nghi phạm rồi à?”

Anh cảnh sát lắc đầu: “Cô gái này chỉ tới đây để câu cá.”

“Sao cơ?”

Người kia rõ ràng không tin nổi:

“Câu cá? Vậy sao cái xô của cô ấy trống rỗng vậy?

Cái ao này người ta đã thả ba nghìn cân cá giống rồi đó! Mà cô ấy không câu được nổi một con?!”

2
Đủ rồi!

Tôi nói là đủ rồi!

Hai người các anh đúng là vô tình lạnh lùng!

Tối nay đi ngủ tốt nhất là thay phiên mở mắt mà canh chừng đi!

“Đừng nói nữa,” anh cảnh sát tên Lục Minh Sơn không nỡ nhìn vào ánh mắt bi thương của tôi, vội vỗ vai đồng nghiệp, “Chắc bên này không có gì đâu, mình sang phía bên kia xem thử.”

Tôi vừa phẫn uất vừa tức tưởi đi theo họ sang bên cạnh.

“Cô đi đâu đấy?” Lục Minh Sơn đưa tay cản tôi lại.

Tôi bĩu môi: “Thu cần câu, tôi có dựng một cây cần to bên kia.”

Lúc này anh ta mới thả tay, vừa đi vừa hỏi: “Cô quen mấy người câu cá bên này không?”

Tôi vừa gật vừa lắc: “Cũng tạm, thấy mặt quen quen thôi, chứ chẳng biết tên ai cả.”

Lục Minh Sơn “ừ” một tiếng: “Vậy có ai đáng nghi không?”

Tôi mặt không cảm xúc: “Nhiều lắm luôn ấy, anh biết không, dân câu cá chỉ có hai trạng thái: cực kỳ bình tĩnh và cực kỳ điên loạn.

Ví dụ như tôi bây giờ trông có vẻ rất bình tĩnh, nhưng thực ra rất muốn nhảy xuống ao đánh nhau với cá.”

Lục Minh Sơn nhịn cười: “Đợi một lát rồi nhảy, phối hợp trả lời câu hỏi cái đã.”

Vừa nói vừa đi đến chỗ đặt cần câu của tôi, quan sát mặt nước một hồi thấy không có động tĩnh gì, tôi lập tức tan nát cõi lòng:

“Vậy hỏi nhanh lên, tôi chuẩn bị nhảy rồi.”

Lục Minh Sơn vội nắm lấy tôi: “Đừng có mà kích—”

Chưa dứt lời thì thấy phao câu trên mặt nước khẽ rung, rồi bắt đầu di chuyển.

Tôi ngẩn ra, rồi lập tức mừng rỡ, lao tới kéo cần:

“Cắn rồi cắn rồi! Lên cá rồi!!”

Tám phần là hàng khủng, kéo thấy nặng trĩu, suýt nữa làm tôi trật cả lưng.

Lục Minh Sơn thấy thế liền tới hỗ trợ: “Từ từ thôi, đừng kích động!”

Tôi mặc kệ anh ta, liên tục vung tay: “Vợt! Vợt đâu! Đưa tôi cái vợt!”

Lục Minh Sơn đảo mắt một vòng: “Không có vợt!”

Thôi xong, cả năm mới dính được con cá to mà đúng hôm nay lại quên mang vợt!

“Không sao!” Tôi nghiến răng nghiến lợi, “Không có vợt thì tôi kéo tay luôn!!”

Chỉ là một con cá thôi mà, cùng lắm hai mươi cân!

Tôi không tin mình kéo không nổi!

Tôi đã đánh giá cao bản thân rồi, con cá này chắc phải tầm bốn mươi ký.

Cũng may nó không quẫy, không giãy, tôi với Lục Minh Sơn cùng kéo hơn nửa phút thì cuối cùng cũng thấy một bóng đen nổi lên mặt nước.

“Con cá này… hình như có gì đó sai sai?”

Khi bóng đen tới gần, biểu cảm của tôi cũng dần trở nên kỳ quái:

“Sao con cá này… lại có hình chữ nhật??”

3
Tin tốt: Hôm nay tôi không còn tay trắng nữa.

Tin xấu: Thứ kéo lên lại không phải cá.

Bên bờ ao lúc nửa đêm, đèn đỏ xanh của xe cảnh sát chớp nháy liên tục.

Còn tôi thì ngồi thụp bên mép ao, tay ôm cần câu hàng khủng, lặng lẽ rơi nước mắt:

Cực khổ cho mày rồi, Cần Câu Đại Vật à, từ khi về tay tao, chẳng câu được con cá nào, ngược lại câu được cả… mảnh thi thể nhân dân.

“Cần câu có bị hỏng không? Còn dùng được không?”

Một giọng nói vang lên phía trên đầu, tôi ngẩng lên, đúng lúc chạm phải gương mặt điển trai của Lục Minh Sơn, tâm trạng buồn bã bỗng giảm đi vài phần.

“Không sao, cần của tôi chịu tải tối đa 130 ký lận.”

Mặc dù từ trước đến giờ, tôi còn chưa từng thấy con cá nào nặng quá 30 ký.

Lục Minh Sơn khẽ gật đầu, ánh mắt trong đêm tối có vẻ rất dịu dàng:

“Nếu có hư hại thì cứ nói, dù gì cũng là hỗ trợ chúng tôi trục vớt thi thể, phía cảnh sát có thể bồi thường một phần.”

Nghe vậy tôi lập tức giả vờ chùi nước mắt một cách đầy điệu bộ:

“Vậy thì có đấy, Lục sir, tâm hồn tôi bị tổn thương nặng nề, cần được an ủi cấp tốc.”

Lục Minh Sơn nhịn cười: “Vậy lát nữa tôi tặng cô một lá cờ danh dự nhé? Vua Câu Cá?”

Tôi nghẹn họng: “Anh chắc chắn không phải đang châm chọc tôi đấy chứ?”

Lục Minh Sơn còn chưa kịp đáp, thì một làn mùi thối nồng nặc bất ngờ lan tới, thối đến mức muốn ói, thối tận mười dặm, ai ngửi cũng chảy nước mắt!

“Cái gì thế?!” Tôi suýt chút nữa nôn ra, vội vàng bịt chặt mũi.

Lục Minh Sơn nhìn về phía đó: “Pháp y mở vali ra rồi.”

Nghe vậy tôi vô thức quay đầu nhìn thử, nhưng ngay lập tức bị Lục Minh Sơn chắn tầm mắt.

“Đừng nhìn.”

Anh ấy đưa tay che trước mắt tôi, dùng một lực nhẹ đẩy tôi lùi về sau:

“Nhìn rồi cô sẽ mất ngủ dài dài đấy.”

Tôi chớp chớp mắt, biết anh ấy cũng là vì lo cho tôi nên ngoan ngoãn lùi về phía sau xe cảnh sát theo lực tay anh.

Đợi đến khi hoàn toàn rời xa phạm vi cái vali, Lục Minh Sơn mới buông tay:

“Muộn rồi, để tôi lái xe đưa cô về.”

Tôi khẽ “à” một tiếng, trong đầu vẫn còn lởn vởn hình ảnh cái vali.

“Này.” Lục Minh Sơn vẫy tay trước mặt tôi, “Đang nghĩ gì thế?”

Tôi hoàn hồn, nắm lấy tay áo Lục Minh Sơn, chỉ về phía cái vali cách đó không xa:

“Cái vali đó… tôi hình như từng thấy ở đâu rồi.”

You cannot copy content of this page