3
“Yên tâm, con gái yêu của ba. Dù trời có sập, ba cũng chống cho con. Ngủ ngon đi. Ngày mai, để ba đòi lại công bằng cho con.”
Đọc xong tin nhắn, chút bất an cuối cùng trong lòng tôi cũng tan biến.
Đêm hôm đó, tôi ngủ một giấc thật sâu.
Còn bên kia, Trần Lãng và Bạch Vi thì đang ở trong căn nhà từng là của tôi, ăn mừng “chiến thắng” của họ.
Trần Lãng khui một chai rượu vang – chính là chai tôi mua cho anh ta hồi tháng trước khi anh ta được thăng chức.
Giờ đây, anh ta dùng chai rượu đó để mừng vì tôi đã ra đi.
“Vi Vi, nào, uống một ly mừng cho cuộc sống mới của chúng ta.”
Bạch Vi e thẹn dựa vào người anh ta:
“anh Lãng, em đang mang thai, không được uống rượu đâu.”
“Đúng đúng đúng, nhìn anh kìa, vui quá nên quên mất.” Trần Lãng vỗ trán, rồi nhìn cô ta bằng ánh mắt đầy yêu thương:
“Vi Vi, ủy khuất cho em rồi. Vài hôm nữa, chúng ta đi đăng ký kết hôn. Anh sẽ cho mẹ con em một danh phận đàng hoàng.”
Mắt Bạch Vi sáng rỡ:
“anh Lãng, vậy… căn nhà này thì sao?”
“Yên tâm!” Trần Lãng vỗ ngực, huênh hoang tuyên bố:
“Nhà này tất nhiên là của chúng ta. Em không biết à?
Anh đã tự mình phấn đấu từ hai bàn tay trắng, cuối cùng mua được căn nhà này.
Nhà họ Lâm thì chỉ biết kéo chân anh.
Ba cô ta là một ông già cứng đầu, nghỉ hưu rồi còn làm được gì?”
Bạch Vi nhìn anh ta với ánh mắt ngưỡng mộ, coi những lời dối trá đó như chân lý.
“anh Lãng, anh giỏi quá! Em biết ngay em không nhìn nhầm người mà! Anh đúng là anh hùng của đời em!”
Cô ta thậm chí còn bắt đầu lên kế hoạch sẽ biến phòng ngủ phụ thành phòng cho em bé, định mua chiếc cũi đắt nhất, và chuẩn bị cho con một cuộc sống “tốt nhất”.
Họ đang say sưa trong giấc mơ đẹp mà tự tay mình thêu dệt, hoàn toàn không hề hay biết rằng một cơn bão hủy diệt đang đến gần.
Họ không biết rằng mảnh “lãnh thổ” mà họ tự hào đang giẫm chân lên, thực chất chỉ là một phòng thi mà ba tôi đã sắp đặt.
Và giờ đây, kỳ thi đã kết thúc.
Kẻ gian lận — sắp bị loại khỏi cuộc chơi.
Sáng hôm sau, tám giờ.
Trần Lãng và Bạch Vi vẫn còn đang say giấc trên chiếc giường lớn thì chuông cửa vang lên dồn dập và inh ỏi.
“Ai vậy trời! Mới sáng sớm mà réo hồn ai thế không biết!”
Trần Lãng lầu bầu khó chịu, lồm cồm bò dậy với mái tóc rối bù, lê bước ra mở cửa.
Anh ta tưởng là tôi hối hận, quay về khóc lóc van xin được tha thứ.
Thậm chí còn nghĩ sẵn trong đầu sẽ sỉ nhục tôi thế nào, sẽ bắt tôi quỳ xuống ra sao.
Nhưng khoảnh khắc cánh cửa vừa mở ra, sự bực bội và kiêu ngạo trên mặt anh ta lập tức đông cứng lại.
Bên ngoài không phải là tôi.
Mà là mấy người đàn ông cao lớn, mặc vest đen chỉnh tề, đeo kính râm, ai nấy đều toát lên khí chất không dễ đụng vào.
Người đứng đầu là một người đàn ông trung niên với khí thế mạnh mẽ khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Chính là ba tôi — Lâm Kiến Quân.
Phía sau ông còn có một người đàn ông đeo kính gọng vàng, tay xách cặp tài liệu, nhìn qua là biết kiểu người thông minh và rất sắc bén.
Trần Lãng chết lặng. Anh ta từng gặp ba tôi vài lần, nhưng ấn tượng chỉ là một ông già ít nói, trông có phần tiều tụy, một người nghỉ hưu tầm thường.
Nhưng người đàn ông trước mặt lúc này, ánh mắt sắc như dao, cả người toát ra khí chất áp đảo của người từng ngồi ở vị trí cao lâu năm.
“Ông… ông là ba của Lâm Vãn? Mấy người đến đây làm gì?” Giọng Trần Lãng bắt đầu lắp bắp.
Ba tôi chẳng buồn liếc anh ta một cái, đi thẳng vào nhà, bước vào cái “tổ ấm” mà Trần Lãng từng vỗ ngực tự nhận là do anh ta mua được.
Ông đảo mắt nhìn quanh: quần áo bừa bãi trên sofa, vỏ chai rượu vang nằm lăn lóc trên bàn trà — ánh mắt ông dần trở nên lạnh lẽo.
Ánh nhìn đó không phải của một người khách — mà như thể một vị vua đang bước vào vùng đất của mình vừa bị vấy bẩn.
“Tôi đến để thu hồi căn nhà này.”
Giọng ba tôi không lớn, nhưng từng chữ nặng như đá rơi thẳng vào tim Trần Lãng.
Bạch Vi lúc này mặc áo sơ mi rộng của Trần Lãng, dụi mắt từ phòng ngủ bước ra.
Thấy cảnh tượng trong phòng khách, cô ta giật mình hét lên một tiếng, rồi vội vàng núp sau lưng Trần Lãng, nắm chặt tay anh ta.
Trần Lãng bị khí thế của ba tôi ép đến mức nghẹt thở, nhưng vừa nghĩ đến việc sổ hồng mang tên mình, anh ta lập tức lấy lại dũng khí.
Anh ta tức tối gào lên:
“Mấy người điên rồi à! Ông già! Đây là nhà của tôi! Nhà của tôi! Trên giấy tờ ghi rõ tên Trần Lãng! Mấy người xông vào đây là xâm phạm nhà riêng, tôi sẽ gọi cảnh sát!”
Vừa dứt lời, người đàn ông đeo kính phía sau ba tôi bước lên, lấy ra một xấp tài liệu từ cặp, đưa đến trước mặt Trần Lãng.