2

Trần Lãng đi theo, tựa người vào khung cửa, khoanh tay trước ngực, dáng vẻ như một kẻ giám sát, ánh mắt cao ngạo soi mói từng hành động của tôi.

“Sao thế? Còn định mang theo mấy thứ đáng giá à?”

Giọng anh ta đầy khinh miệt và đề phòng.

“Tôi nói cho cô biết, Lâm Vãn, từng cây kim sợi chỉ trong căn nhà này đều là do tôi vất vả kiếm được. Cô ra đi tay trắng, đừng mong mang đi bất cứ thứ gì.”

Tôi mở tủ quần áo. Bên trong là đầy ắp những bộ đồ hiệu, túi xách mà Trần Lãng từng mua cho tôi.

Anh ta luôn dùng những món đồ đó để thể hiện thành công của mình và “ban ơn” cho người vợ nội trợ như tôi.

Tôi liếc qua đống đồ hào nhoáng đó mà không hề dừng lại.

Tôi chỉ lấy ra mấy bộ quần áo cũ ở góc sâu nhất trong tủ – những bộ tôi đã mua trước khi cưới, kiểu dáng đơn giản, thậm chí có phần lỗi mốt.

Tôi lại bước đến kệ sách, bỏ qua hàng loạt cuốn sách bestseller bìa cứng, chỉ rút ra một quyển cũ kỹ, bìa đã ngả màu vàng.

Cuối cùng, tôi cầm lấy khung ảnh trên tủ đầu giường.

Trong ảnh là tôi và ba mẹ, tôi cười vô tư, hồn nhiên không vướng bụi trần.

Trần Lãng nhìn tôi chỉ thu dọn từng đó đồ, trong mắt anh ta thoáng qua vẻ khó hiểu, thậm chí là chút bất an mà chính anh ta cũng không nhận ra.

Chắc anh ta nghĩ tôi sẽ khóc lóc, đòi chia tài sản, đòi tính sổ năm năm vừa qua.

Anh ta không ngờ tôi lại rời đi dứt khoát đến vậy.

Tôi kéo chiếc vali nhỏ, đi ra cửa.

Bạch Vi vẫn ngồi trên ghế sofa, cố tình ưỡn bụng ra chắn đường tôi.

“Chị à, đi thong thả nhé, em không tiễn đâu.”

Cô ta cúi nhìn xuống đôi dép đi trong nhà mà tôi từng mua, cười vẻ đầy đắc ý.

“À đúng rồi, dép của chị, em không trả đâu. Mang vào thấy cũng khá êm chân đấy.”

Tôi không nói một lời, lạnh lùng bước vòng qua cô ta, mở cửa ra.

Không quay đầu lại.

Sau lưng tôi, “rầm” một tiếng – cánh cửa bị đóng sầm.

Chặn lại tiếng cười nhạo của họ.

Và cũng chặn lại cả năm năm tuổi trẻ, lẫn sự ngu dại của tôi.

Tôi không đến nhà bạn than khóc, cũng không quay về nhà ba mẹ tìm kiếm an ủi.

Tôi bắt taxi thẳng đến khách sạn năm sao đắt đỏ nhất ở trung tâm thành phố.

Lễ tân thấy tôi chỉ mang theo một chiếc vali nhỏ, ánh mắt có phần dò xét. Nhưng khi nhìn thấy tôi đưa ra chiếc thẻ phụ màu đen ánh vàng, cô ấy lập tức thay đổi thái độ, trở nên vô cùng cung kính.

Tôi dùng chính thẻ của mình để đặt một phòng suite hạng sang có tầm nhìn đẹp nhất.

Bước vào phòng, tôi vứt chiếc vali nhỏ vào góc rồi cả người ngã phịch xuống chiếc giường lớn mềm mại.

Điện thoại trong túi run lên không ngừng.

Tôi lấy ra xem – toàn bộ đều là những tin nhắn nhục mạ từ Trần Lãng.

“Lâm Vãn, đừng tưởng trốn là xong. Ngày mai chín giờ sáng, gặp nhau trước cửa cục dân chính. Cô dám không đến, thì đừng trách tôi!”

“Cái ông chủ nhà nghèo kiết xác kia thì giúp được gì? Gọi ông ta đến thu tiền thuê nhà hả? Hahahaha! Tôi đang đợi đây!”

Ngay sau đó là một tấm ảnh hiện lên.

Trần Lãng và Bạch Vi selfie trong phòng khách – họ ôm nhau thân mật, phía sau là bộ sofa và rèm cửa do chính tay tôi chọn.

Dưới ảnh là dòng chú thích:

“Thấy chưa? Đây mới là chủ nhân thật sự của ngôi nhà này.”

Tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh đó, ngực lại âm ỉ nhói lên.

Nhưng tôi không trả lời. Cũng không xóa đi.

Tôi chỉ bật chế độ im lặng cho điện thoại, rồi vứt sang một bên.

Sau đó tôi đi vào phòng tắm, mở vòi sen, để mặc nước nóng dội xuống người.

Hơi nước bốc lên làm mờ cả không gian, và cũng làm nhòa tầm mắt tôi.

Tôi nhắm mắt lại, những ký ức suốt năm năm qua như một cuốn phim tua nhanh trong đầu.

Từ mối tình ngọt ngào thời đại học, đến quyết định lấy anh ta dù bị ba phản đối.

Từ việc từ bỏ sự nghiệp, cam tâm tình nguyện làm người phụ nữ đứng sau, đến ngày hôm nay, anh ta dắt nhân tình về nhà.

Dòng nước tuôn từ đỉnh đầu xuống, tôi không còn phân biệt được đâu là nước, đâu là nước mắt.

Tôi tự nhủ: Lâm Vãn, cứ khóc đi, khóc một lần này thôi.

Sau lần này, cô gái mang tên Lâm Vãn của quá khứ – sẽ hoàn toàn biến mất.

Không biết thời gian trôi bao lâu, nước bắt đầu nguội dần.

Tôi tắt vòi sen, quấn khăn tắm quanh người, bước đến trước chiếc gương lớn sát đất.

Trong gương, tôi thấy một người phụ nữ với khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt sưng đỏ, trông tàn tạ thê thảm.

Nhưng đôi mắt ấy lại sáng lạ thường – sáng như được tôi luyện qua lửa.

Tôi nhìn thẳng vào mắt mình, từng chữ, từng chữ rõ ràng mà kiên định:

“Lâm Vãn, từ hôm nay, mày sống vì chính mình.”

Tôi cầm điện thoại, nhắn tin cho ba:

“Ba, con ổn. Đã vào khách sạn rồi. Ngày mai, cứ làm theo kế hoạch.”

Gần như ngay lập tức, ông hồi âm: