Mẹ tôi nghiến răng rít lên một tiếng, cả khuôn mặt đỏ bừng vì giận:

“Các người đã phản bội tôi còn định hút máu tôi tiếp, nằm mơ đi!

Cuộc hôn nhân này, tôi nhất định phải ly dị!”

Lý Huệ Văn nhíu mày khó hiểu:

“Ngày lành như vậy mà chị không cần.

Đừng nói là… vì Gia Huệ lén mua nhà lớn nên chị cố ý đòi ly hôn để được sống sung sướng đấy chứ?”

3

Lý Huệ Văn “nói mà như không” nhưng lời này vừa rơi vào tai Lưu Kiến Quốc và Bao Mai Phương thì chẳng khác gì một quả bom nổ tung.

Không chỉ hai người họ, mà cả đám họ hàng đang hóng chuyện cũng bắt đầu xì xào bàn tán chuyện tôi mua nhà.

Tuy ba mẹ chỉ có mỗi mình tôi là con, nhưng điều đó cũng không ngăn được Lưu Kiến Quốc và Bao Mai Phương khinh thường tôi chỉ vì tôi là con gái.

Từ khi tôi đi làm, họ luôn tìm đủ mọi cách để moi tiền tôi.

Vì vậy chuyện tôi mua nhà, tôi chỉ nói cho mẹ biết.

Xem ra là mẹ quá tin tưởng vào Lý Huệ Văn rồi.

Tôi liếc mắt nhìn Lý Huệ Văn, thấy cô ta mặt mày đắc ý.

Lúc trước tôi còn thấy lạ, sao Lưu Kiến Quốc và Lý Huệ Văn ngoại tình bao nhiêu năm mà lại chọn hôm nay mới bùng nổ, thì ra là vì căn nhà.

Trước hàng loạt câu hỏi dồn dập, tôi mặc kệ ánh mắt van xin của mẹ, bình tĩnh gật đầu:

“Đúng vậy, tôi đúng là có mua nhà.

Nhà cũng chỉ to gấp đôi nhà hiện tại thôi.

Tuy không gần trung tâm lắm nhưng có tàu điện ngầm, đi lại rất tiện.

Khu dân cư cây xanh nhiều, không khí tốt.”

“Vì là nhà bàn giao hoàn thiện nên tôi cũng chẳng cần sửa sang gì cả.

Tôi định vài hôm nữa sẽ dọn vào ở.

Nhà ba phòng ngủ một phòng khách, rất ổn.”

Lưu Kiến Quốc nghe xong đập bàn, chỉ thẳng vào tôi mắng lớn:

“Tốt, tốt lắm!

Lần trước tao bảo mày đưa tiền cho tao sửa nhà, mày bảo lương thấp, tiền thuê nhà đắt, không tiết kiệm được đồng nào.

Thì ra là mày lén đi mua nhà!

Tao sao lại đẻ ra con gái vô ơn như mày chứ!”

Nhưng Bao Mai Phương lại sáng mắt lên:

“Bà biết mà, cháu gái ngoan của bà giỏi lắm, nói mua nhà là mua được ngay!

Vừa hay!

Bà còn đang lo nhà chật, Vũ Hàng với Huệ Văn về rồi không đủ chỗ ở.

Vậy thì mày dọn về đây ở đi, chỗ này gần chỗ làm của mày.

Còn căn nhà mày mua, để bà với ba mày đưa Huệ Văn và Vũ Hàng qua đó ở.

Ba phòng ngủ một phòng khách, vừa đẹp!”

4:

Mẹ tôi hét lớn:

“Không đời nào!

Căn nhà đó là của Gia Huệ, tên chỉ đứng một mình con bé thôi!

Tôi có chết cũng không để các người đạt được mục đích!”

Nhưng không ai thèm để ý đến mẹ tôi.

Ngược lại, lời của Bao Mai Phương lại khiến Lưu Kiến Quốc như bừng tỉnh, không còn tức giận nữa mà bật cười ha hả:

“Tốt, tốt lắm!

Tôi vốn còn đang nghĩ bảo mày mua nhà cho Vũ Hàng, không ngờ mày đã mua rồi!”

“Vậy thì thế này đi, tôi quyết định rồi:

Ngày mai mày mang nhà đi sang tên cho Vũ Hàng!”

“Con gái thì có nhà làm gì!

Huống hồ, mày còn nói là định làm gì ‘không kết hôn’, rồi ‘không sinh con’.

Đã không cưới, không sinh, sau này chết rồi nhà cũng là của Vũ Hàng!”

“Đằng nào cũng là của nó, chi bằng sớm cho nó luôn.

Còn đỡ phải đóng thuế thừa kế về sau!”

Lý Huệ Văn mừng đến mức không giấu nổi, làm bộ nói nhỏ nhẹ:

“Thế sao mà được chứ…

Tuy nói Gia Huệ là chị, chị giúp em trai là chuyện đương nhiên.

Nhưng em vẫn sợ Gia Huệ không đồng ý thôi…”

Mẹ tôi tức đến mức không nhịn được nữa, giơ tay tát cho Lý Huệ Văn một cái:

“Đồ tiện nhân!

Tôi đối xử với cô như thế, mà cô lại đối xử với tôi như vậy sao!

Bảo sao tự nhiên mò tới nhà gây sự, thì ra là vì căn nhà đó đúng không?!”

Bao Mai Phương trừng mắt liếc mẹ tôi:

“Mày muốn chết à?

Mạng của Gia Huệ là do nhà tao cho nó đấy!

Một căn nhà thì sao?

Nếu nó dám nói không cho, tao là người đầu tiên không tha cho nó!”

Mẹ tôi lập tức chắn trước mặt tôi, ánh mắt kiên định:

“Gia Huệ, con yên tâm.

Mẹ tuyệt đối không để chuyện này xảy ra.

Cho dù có đồng quy vu tận, mẹ cũng sẽ không để họ…”

Mẹ tôi chưa kịp nói hết câu, tôi đã cau mày hất tay bà ra:

“Mẹ nói linh tinh gì thế?

Con là người nhà họ Lưu.

Vũ Hàng cũng là người nhà họ Lưu.

Là em trai ruột của con.

Nhà của con cho em trai, vốn dĩ là lẽ đương nhiên mà!”

Câu nói vừa dứt, cả căn phòng lặng ngắt như tờ.