Sau khi biết tôi đã mua được một căn nhà lớn, ba tôi lại dõng dạc yêu cầu tôi sang tên căn nhà cho đứa con riêng của ông trước mặt một đám đông họ hàng bạn bè.

“Con vốn không định kết hôn, nhà sớm muộn gì cũng là của em trai con.

Chi bằng bây giờ sang tên luôn cho nó, để nó sớm kết hôn sinh con, nối dõi tông đường nhà chúng ta!”

Mẹ tôi không hề do dự, lập tức từ chối và còn đứng ra cãi lại cả đám người.

Nhưng tôi chẳng những không ủng hộ mẹ, mà còn đứng về phía ba, cùng nhau chỉ trích bà.

“Ba nói đúng mà, chị gái thì phải đối xử tốt với em trai, mai con sẽ đi sang tên nhà luôn!”

Không chỉ vậy,

Tôi còn ép mẹ nhường chỗ cho người thứ ba, bắt bà phải đi theo giám sát đối phương, không cho bà về nhà quậy phá!

Mẹ tôi tức đến suýt ngất.

Nhưng rất nhanh sau đó, người tức không còn là mẹ tôi nữa, mà là ba tôi và đứa con riêng kia!

1:

Sau khi nhận được tin nhắn từ mẹ, tôi lập tức xin nghỉ phép và vội vã về nhà.

Vừa đến trước cửa, tôi đã thấy bà nội tôi – Bà Bao Mai Phương – đang chỉ tay vào mặt mẹ tôi mắng lớn:

“Mày khóc cái gì mà khóc!

Mày không đẻ được con trai, người ta thay mày làm chuyện đó, giúp nhà họ Lưu truyền giống nối dõi.

Giờ bảo mày hầu hạ cô ta một chút, chẳng lẽ sai sao?”

Nghe tới đây, tôi đẩy cửa bước vào:

“Có chuyện gì vậy?”

Mẹ tôi như tìm được chỗ dựa, nắm lấy tay tôi mà khóc nức nở:

“Gia Huệ, cuối cùng con cũng về rồi.

Ba con không phải người!

Con mới ba mươi tuổi, mà con riêng của ổng đã hai mươi chín rồi!”

“Đã vậy lại còn là với bạn thân nhất của mẹ!

Năm đó cô ta mang thai ngoài giá thú, chẳng ai chịu chăm sóc cô ta ở cữ.

Là mẹ bồng bế con đến lo cho cô ta từng chút một…

Mẹ đúng là đồ ngu ngốc nhất thế giới!”

Không trách mẹ tôi tức đến như vậy.

Mẹ lấy chồng xa, một thân một mình, chẳng quen ai ngoài người bạn thân Lý Huệ Văn.

Hai người luôn là chị em thân thiết, mẹ tôi đối xử với con trai cô ta – Lưu Vũ Hàng – như con ruột.

Bị ba người mình tin tưởng nhất phản bội cùng lúc, cú sốc này ai mà chịu nổi?

Nghe mẹ nói xong, Lý Huệ Văn lập tức kéo Vũ Hàng quỳ xuống:

“Chị ơi, em không cố ý phá hoại gia đình chị.

Nếu chị muốn trách, thì cứ trách em, nhưng đứa trẻ thì vô tội.”

“Vũ Hàng là do chính tay chị nuôi lớn.

Em chỉ mong nó được nhận tổ quy tông thôi.

Chị cứ yên tâm, Vũ Hàng ngoan ngoãn như vậy, nhất định sẽ xem chị như mẹ ruột.

Chỉ cần chị đồng ý… em sẽ đi ngay, mãi mãi không quay lại.”

Chưa kịp để mẹ tôi từ chối, ba tôi – Lưu Kiến Quốc – đã nhíu mày nói:

“Nói linh tinh gì đó!

Cô là mẹ của đứa nhỏ, sao lại phải đi!

Từng ấy năm cô một mình nuôi con chịu đủ điều tiếng, giờ tôi nhất định phải cho cô danh phận!”

Mẹ tôi thất vọng đến cùng cực, loạng choạng hai bước mới lên tiếng:

“Phải, người nên đi không phải cô ta… là tôi – con ngốc này!

Lưu Kiến Quốc, tôi muốn ly hôn với ông!”

2:

Dường như đã đoán trước được mẹ sẽ đòi ly hôn, bà nội Bao Mai Phương khinh khỉnh cười:

“Ly hôn?

Mày không còn cha mẹ, cũng chẳng có thân thích gì.

Giờ lớn tuổi rồi, mày định ly hôn rồi đi đâu?”

Nghe vậy, đám họ hàng bạn bè hóng chuyện cũng bắt đầu lên tiếng phụ họa.

Nói mẹ tôi không biết hưởng phúc, được làm mẹ không phải đau đẻ.

Có người nuôi già mà còn làm bộ đáng thương.

Được sự ủng hộ từ mọi người, bà Bao càng thêm đắc ý:

“Tôi nói cho mà biết, muốn ly hôn cũng được thôi.

Nhưng bao nhiêu năm nay ăn mặc nhà họ Lưu, phải trả hết lại cho tôi từng đồng!”

“Còn nữa.”

Bà ta kéo tôi về phía bà:

“Ly hôn thì cứ ly hôn, nhưng Gia Huệ là con gái nhà họ Lưu.

Mày đừng có thấy nó giờ kiếm được tiền thì đòi mang nó theo sống sung sướng.

Không đời nào!”

Ba tôi cũng gật đầu:

“Đúng!

Cô muốn đi thì tôi không cản, nhưng Gia Huệ không thể theo cô.

Giờ Vũ Hàng cũng đã lớn, sắp lấy vợ.

Gia Huệ phải ở lại, nghĩ cách mua nhà mua xe cho Vũ Hàng.

Để nó yên tâm mà nối dõi tông đường nhà họ Lưu!”

Mẹ tôi tức đến mức nghẹn lời.

Lý Huệ Văn liền chen lời:

“Chị ơi, chị đừng nói chuyện ly hôn nữa.

Sau này mình vẫn là chị em tốt.”

“Chị cũng không cần phải hầu hạ em gì đâu.

Tuy em sinh con cho nhà họ Lưu, nhưng em vẫn coi chị là chị tốt.

Chị chỉ cần rảnh rỗi làm chút việc nhà là được rồi.”