Tôi đứng nguyên tại chỗ, mặt bị hơi nóng hun cho đỏ bừng, trong mắt cũng dâng đầy lệ vì khói cay.

Phó Yến An bất ngờ gọi điện tới.

Tôi không nghe máy.

Ngay sau đó, Thẩm Hoài Xuyên cũng gọi đến.

Tôi vẫn dứt khoát tắt máy.

Khi đang chuẩn bị xóa và chặn toàn bộ liên lạc của họ.

Phó Yến An gửi tới một tin nhắn WeChat.

“Trúc Tâm, dù sao Linh Linh cũng là em gái của em.”

“Anh vẫn hy vọng vào những thời khắc quan trọng trong đời con bé, em có thể chúc phúc cho nó, nó cũng thật lòng mong nhận được lời chúc từ em.”

“Ngày mai anh sẽ mua vài món trang sức mà em thích, mang về cho em, sau này đừng bướng bỉnh nữa.”

Ngay sau đó, Thẩm Hoài Xuyên cũng nhắn tin.

“Trúc Tâm, anh trai hứa với em, sau này nhất định sẽ bù đắp gấp đôi cho em.”

“Còn sợi dây chuyền của mẹ, anh sẽ đặt làm một sợi y hệt, tha thứ cho anh được không?”

Tôi muốn cười, và cuối cùng không nhịn được mà bật cười, nước mắt cũng theo đó tuôn rơi.

Tôi trả lời hai tin nhắn.

Cho Phó Yến An: “Tôi sẽ không chúc phúc cho cô ta, tôi chỉ mong hai mẹ con các người cùng nhau xuống địa ngục.”

Cho Thẩm Hoài Xuyên: “Anh sao không xuống đó, cầu xin mẹ tha thứ cho anh?”

Trả lời xong, tôi lập tức chặn và xóa hết mọi liên hệ với họ.

Tôi kéo vali, quay đầu nhìn lần cuối biệt thự chứa đầy hồi ức, rồi xoay người rời đi, không ngoái lại nữa.

Mọi thứ cần xử lý, tôi đều đã xử lý xong, không còn gì vướng bận.

Không lâu sau khi tôi đi, ngọn nến đang cháy bị gió đêm thổi đổ.

Ban đầu chỉ là một ngọn lửa nhỏ.

Nhưng không khí khô hanh khiến ngọn lửa lan nhanh dữ dội.

Cho đến khi lưỡi lửa nuốt trọn cả căn biệt thự.

Ngôi nhà từng chất chứa muôn vàn ký ức, hóa thành một đống tro tàn.

7

Vu Linh mặc lễ phục cao cấp, đang đứng dưới sân khấu chờ được lên nhận giải.

Đúng lúc này, điện thoại của Phó Yến An đổ chuông.

Anh ta thấy phiền, rút điện thoại định tắt tiếng.

Nhưng lại vô tình thấy tin nhắn WeChat hiện lên màn hình.

“Yến An, gọi lại ngay, Trúc Tâm gặp chuyện rồi.”

Phó Yến An khẽ cười khẩy.

Nghĩ đến dòng tin nhắn Thẩm Trúc Tâm vừa gửi khi nãy, trong lòng càng thêm ghét bỏ.

Anh ta hờ hững trả lời: “Cô ta lại giở trò gì nữa đây?”

Vu Linh sắp được xướng tên lên sân khấu nhận giải.

Anh ta chẳng còn tâm trí đâu mà đi quan tâm đến Thẩm Trúc Tâm.

Giờ gây chuyện, chẳng qua là muốn phá rối lễ trao giải của Vu Linh mà thôi.

Điện thoại lại tiếp tục đổ chuông, là cuộc gọi từ bạn.

Phó Yến An bực bội cúp máy.

Vu Linh căng thẳng quay sang: “Học trưởng, em hơi hồi hộp.”

Phó Yến An nắm tay cô ta: “Thả lỏng đi, anh luôn ở đây.”

Trên sân khấu vang lên tên của Vu Linh.

Phó Yến An cúi người, nhẹ nhàng nâng váy cho cô ta.

Ánh đèn sân khấu rọi sáng lên người cô.

Giây phút ấy, cô ta là tâm điểm của cả khán phòng.

Vu Linh hít sâu một hơi, nở nụ cười nhẹ, từng bước từng bước đi lên sân khấu.

Chuông điện thoại lại vang lên lần nữa.

Phó Yến An bắt máy.

Đầu bên kia truyền tới giọng nói gấp gáp của bạn anh: “Yến An, Trúc Tâm xảy ra chuyện rồi! Đêm qua biệt thự nhà họ Thẩm bốc cháy, lúc phát hiện ra thì đã thành đống tro rồi!”

“Trúc Tâm vẫn còn trong nhà, chưa từng bước ra ngoài…”

“Cảnh sát nói, e rằng dữ nhiều lành ít…”

Nghe vậy, Phó Yến An lạnh lùng cười: “Đừng tưởng tôi không biết cô ta đang giở trò gì. Nói với Thẩm Trúc Tâm, cô ta nên từ bỏ cái tâm tư ấy đi.”

Không đợi bạn mở miệng thêm câu nào, anh ta dứt khoát cúp máy.

Để khỏi phiền, anh ta tắt luôn nguồn điện thoại.

Vừa cất điện thoại xong, thì điện thoại của Thẩm Hoài Xuyên cũng đổ chuông.

Là cuộc gọi từ cùng một người bạn.

Anh ta định nghe, nhưng Phó Yến An đã giơ tay tắt đi trước.

“Thẩm Trúc Tâm lại gây chuyện, đừng để ý đến cô ta, lễ trao giải của Linh Linh mới quan trọng.”

Thẩm Hoài Xuyên nhíu mày: “Cô ấy lại muốn làm gì?”

“Còn làm gì được? Giở trò, muốn lừa chúng ta quay về.”

“Không muốn thấy chúng ta bên cạnh Linh Linh, muốn làm Linh Linh buồn thôi.”

Thẩm Hoài Xuyên nhíu mày sâu hơn, cũng tắt nguồn điện thoại: “Cô ấy càng lúc càng quá đáng.”

“Trúc Tâm kiêu căng quá mức, lần này chúng ta cũng nên cho cô ấy một bài học.”

Phó Yến An lạnh lùng cười: “Chuẩn.”

Trên sân khấu, tiếng vỗ tay vang dội.

Phó Yến An và Thẩm Hoài Xuyên cũng vỗ tay theo, ánh mắt không rời khỏi bóng dáng thướt tha kia.

Còn Vu Linh, cũng dịu dàng mỉm cười nhìn xuống họ dưới sân khấu.

“Giành được giải thưởng này, em muốn cảm ơn hai người.”