Chiếc vòng tay đỏ rực kia bị anh ta tiện tay ném qua, rơi bịch xuống đất, nằm cạnh tôi.

“Anh thật sự không hiểu, lúc trước vì sao anh lại thích em.”

Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy châm chọc, định nói gì đó.

Nhưng ánh mắt lại bị thu hút bởi sợi dây chuyền trên cổ Vu Linh.

Khi nhìn rõ, tôi lập tức run lên vì giận.

Đó là sợi dây chuyền kim cương hình hoa tulip, món đồ mẹ để lại cho tôi.

“Thẩm Hoài Xuyên, anh dựa vào đâu mà đem dây chuyền của mẹ cho cô ta?!”

Tôi chỉ tay vào Vu Linh, đôi mắt đỏ bừng.

Thẩm Hoài Xuyên mím môi, như có chút hoảng loạn: “Trúc Tâm…”

Vu Linh cúi đầu rơi nước mắt, đưa tay định tháo dây chuyền ra.

“Chị, xin lỗi chị, em không biết đây là di vật của dì, em trả lại cho chị ngay.”

Vừa nói cô ta vừa nhỏ lệ từng giọt.

Thẩm Hoài Xuyên lập tức xót xa: “Linh Linh, không cần tháo, đây là anh tặng cho em.”

Vừa nói, anh ta vừa quay sang tôi: “Dây chuyền chỉ là vật chết, Linh Linh thích thì để nó giữ.”

“Anh sẽ mua cho em cái tốt hơn.”

Trong lòng tôi như bị dao cứa từng nhát, đau đến mức cả giọng nói cũng run rẩy: “Đó là mẹ để lại cho tôi, Thẩm Hoài Xuyên, anh không có quyền quyết định.”

“Hơn nữa, dù tôi có vứt, có đập nát, cũng tuyệt đối không để cho con gái của tiểu tam lấy đi!”

Gương mặt Thẩm Hoài Xuyên thoáng qua một tia xấu hổ rồi giận dữ: “Trúc Tâm! Em đừng có mang ác ý quá mức với Linh Linh nữa!”

5

“Ân oán của người lớn, liên quan gì đến con bé chứ?”

Vu Linh ôm mặt, nức nở khóc.

Phó Yến An bước lên trước, che chở cho cô ta trong vòng tay: “Thẩm Trúc Tâm, em đừng quá đáng như thế!”

“Nói cho cùng, chẳng phải chỉ là một sợi dây chuyền cũ nát thôi sao. Linh Linh, tụi mình trả lại cho cô ấy.”

Anh ta tháo dây chuyền xuống, ném mạnh xuống đất: “Đi, anh đưa em đi mua cái tốt hơn, đắt hơn.”

Thẩm Hoài Xuyên nhìn tôi một cái, thở dài: “Trúc Tâm, tại sao em lúc nào cũng không hiểu chuyện, cứ làm ầm lên như vậy?”

“Linh Linh đáng thương như thế, mà em lại không thể dung tha cho con bé.”

“Em là con gái, sao không học cách dịu dàng một chút?”

“Còn chuyện bản thiết kế, Trúc Tâm, những gì em có đã đủ nhiều rồi, giải thưởng sau này còn đầy cơ hội để lấy.”

“Nhưng Vu Linh thì không giống thế. Con bé cần giải thưởng này để đánh bóng tên tuổi, mới có thể đứng vững trong giới.”

“Mới có thể được nhà họ Phó từ từ chấp nhận.”

Anh ta định kéo tôi dậy: “Trúc Tâm…”

“Cút.” Tôi gạt tay anh ta ra, đột nhiên bật cười.

“Anh trai.”

Đây là lần cuối cùng tôi gọi anh ấy như thế.

Cũng là lần cuối cùng, tôi nghiêm túc nhìn thẳng vào anh ấy.

“Anh nhất định sẽ gặp báo ứng.”

Thẩm Hoài Xuyên khẽ nhíu mày.

Nhưng lại không dám nhìn thẳng vào tôi: “Trúc Tâm, sau này anh sẽ bù đắp cho em.”

Nói xong, anh ta vội vàng đuổi theo hướng Phó Yến An và Vu Linh rời đi.

Tôi ngồi xổm xuống, nhặt sợi dây chuyền lên, áp sát vào ngực mình, hồi lâu không nhúc nhích.

Tôi không khóc, cũng không rơi nước mắt.

Thì ra, khi người ta đau đớn đến cùng cực, đến một giọt nước mắt cũng không thể rơi nổi.

Mặt trời lặn dần.

Vạn vật như bị nhấn chìm trong vầng máu đỏ rực ấy.

Dự báo thời tiết nói, nhiệt độ liên tục tăng cao.

Trời hanh khô, cần cẩn thận lửa đèn.

6

Đêm khuya.

Tôi ném xấp thư dày cộp vào đống lửa, rồi lại cầm lấy bức ảnh.

Phó Yến An và Thẩm Hoài Xuyên đứng hai bên trái phải cạnh tôi, trên mặt ai nấy đều nở nụ cười rạng rỡ.

Nhưng bây giờ nhìn lại, chỉ thấy chua chát và nực cười.

Bức ảnh dần cháy rụi, nụ cười trên đó cũng tan biến, hóa thành tro bụi.

Đôi mắt tôi ánh lên trong ánh lửa.

Giữa lúc cháy rực, vài dòng chữ trong thư chợt lọt vào tầm mắt tôi.

Anh trai viết: “Anh sẽ mãi mãi yêu thương em gái, bảo vệ em gái, để Trúc Tâm làm công chúa nhỏ cả đời.”

Phó Yến An viết: “Khi anh lớn lên nhất định sẽ cưới Trúc Tâm, để cô ấy làm vợ anh, chúng ta sẽ có hai đứa con, bé trai làm anh, bé gái làm em.”

Bọn họ từng rất nghiêm túc hứa hẹn với tôi.

Từng nói tôi còn quan trọng hơn cả mạng sống của họ.

Nhưng giờ đây, những bức thư đã ố vàng.

Nét mực đen cũng chẳng biết từ khi nào bắt đầu phai nhạt.

Giống như những lời thề nực cười ấy, cuối cùng cũng sẽ tan theo gió.

Thư cháy hết, lửa chạm vào đầu ngón tay tôi, bỏng rát.

Tôi buông tay, để nó nhẹ nhàng rơi lên chiếc váy dạ hội đặt dưới đất.

Ngọn lửa bùng lên dữ dội, bén sang rèm cửa và chiếc rương gỗ, khói dày cuồn cuộn lan ra ngoài cửa sổ.