Chẳng mấy chốc ông ta quay lại, đưa cho tôi hai chiếc thẻ ngân hàng:

“Trong này tổng cộng có năm trăm nghìn, thật sự là toàn bộ tài sản của tôi. Thêm nữa là không có.”

Tôi cũng không phải hạng tham lam, thấy đủ là ngừng, nhận lấy thẻ rồi dắt Lục Linh rời khỏi bệnh viện.

Vừa bước ra khỏi cửa, tôi lập tức đem theo sổ hộ khẩu đi làm thủ tục xóa hộ khẩu của cả ba người nhà họ Lục.

Đã muốn giả chết sao? Vậy tôi sẽ giúp bọn họ hoàn toàn biến mất khỏi xã hội này.

Nhà họ Lục đúng là mặt dày, con lớn thế rồi mà cũng dám ném cho tôi nuôi.

Đã như vậy, thì tôi cũng sẽ khiến họ không thể thất vọng.

4

Có được năm trăm nghìn này, cuộc sống của tôi đúng là dễ thở hơn hẳn.

Nhưng tôi cũng không phải hạng người có tiền rồi là quên gốc. Dù dư dả, tôi vẫn không quên việc giáo dục con bé.

Tôi cho nó học ở trường quốc tế tốt nhất, gửi đến đủ các lớp năng khiếu, sau khi tốt nghiệp lại đưa nó ra nước ngoài du học.

May mà con bé cũng có chí, từ nhỏ đã học hành xuất sắc, ra nước ngoài cũng không hề kém cạnh gì những tinh anh quốc tế.

Chờ nó về nước, tôi lập tức sắp xếp để nó vào làm trong công ty. Đời này tôi có tiền, cũng có chỗ đứng trong giới kinh doanh.

Tôi trải thảm cho nó, cộng thêm sự nỗ lực của bản thân, thành tựu đời trước của nó giờ dễ như trở bàn tay.

Trong lễ nhậm chức của nó, tôi ngồi ở hàng ghế đầu tiên, nhìn đứa con gái nuôi rưng rưng nước mắt cảm kích tôi vì những năm tháng nâng đỡ.

Tôi mỉm cười dịu dàng, nhưng trong đầu đã âm thầm đếm ngược.

Chắc chẳng mấy chốc nữa, Lục Hằng sẽ xuất hiện thôi.

Quả nhiên, đúng lúc Tạ Tranh chuẩn bị phát biểu cảm ơn người quan trọng nhất đời mình, cửa hội trường đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc:

“Khoan đã! Con gái à, người con nên cảm ơn nhất chẳng phải là ba sao?!”

Tất cả mọi người đều ngoảnh đầu nhìn về phía cửa lớn. Lục Hằng cùng cha mẹ anh ta ngẩng cao đầu bước vào. Dù năm xưa từng đưa tôi năm trăm nghìn, nhưng xem chừng mấy năm nay họ vẫn sống khá sung túc.

“Linh Linh, con còn nhớ ba không? Ba là ba của con đây.” Lục Hằng không chờ thêm giây nào, sốt ruột bước lên định nhận con.

Tạ Tranh nhíu mày nhìn mấy người kia: “Các người là ai? Ba tôi chết nhiều năm rồi, đừng có nhận bậy.”

Lục Hằng càng thêm kích động:

“Đúng vậy! Năm đó ba gặp tai nạn, suýt nữa thì chết. May mà bác sĩ giỏi, cứu được ba, nhưng ba lại bị mất trí nhớ. Mãi gần đây mới hồi phục, nên vội vàng đến tìm con!”

“Đây là ông bà nội của con, từ nhỏ con được họ nuôi lớn mà. Con không nhớ ba thì cũng phải nhớ họ chứ?”

Tạ Tranh càng nghe càng mơ hồ:

“Ông bà nội cái gì? Bảo vệ đâu! Mau đưa mấy người điên này ra ngoài!”

Thấy vẻ mặt chống đối của Tạ Tranh, cha mẹ chồng cũ đau lòng đến nghiến răng, hung hăng trừng mắt nhìn tôi:

“Tạ Quyên! Cô dạy con kiểu gì vậy? Chúng tôi là ông bà ruột của nó đấy! Sao cô có thể xúi con bé không nhận người nhà mình?!”

Tôi bật cười lạnh, đi đến trước mặt Lục Hằng:

“Năm đó anh nói Lục Linh là em gái anh mà? Giờ lại biến thành con gái rồi?”

Lục Hằng nghe vậy không hề sợ hãi, trái lại còn đắc ý nở nụ cười:

“Nếu tôi không nói là em gái, thì cô có chịu nuôi nó không?”

“Tôi nói thẳng cho cô biết, thật ra Linh Linh là con tôi và Tuyết Nhu. Sau khi tôi mất trí nhớ, vẫn luôn là Tuyết Nhu chăm sóc tôi. Nếu cô biết điều, thì tự biết đường cút đi.”

Nhìn vẻ mặt vênh váo của hắn, tôi không nhịn được cười lạnh trong lòng. Hắn còn tưởng tôi là con ngốc kiếp trước, chịu khó chịu khổ nuôi con giùm hắn.

Lục Linh chính là kiểu sói mắt trắng, nuôi mãi cũng không ấm, sao có thể giống Tạ Tranh đang đứng trên kia, vững vàng bảo vệ tôi như thế?

“Người nên cút đi hôm nay, là anh mới đúng. Anh nói năng cho cẩn thận với mẹ tôi đấy!”

Tạ Tranh chắn trước mặt tôi, ánh mắt lạnh như băng nhìn Lục Hằng:

“Anh là thứ gì mà dám sủa trước mặt mẹ tôi?”

“Tôi là ba của con mà! Linh Linh, sao con không nhận ba?!”

Dứt lời, hắn như sực nhớ ra điều gì, quay sang trừng mắt nhìn tôi:

“Cô đã nói gì với con gái tôi?! Sao nó lại không nhận tôi? Đồ đàn bà độc ác này! Đó là con gái ruột tôi mà! Cô phá hoại tình cảm cha con tôi thì được ích gì?!”

Tôi lườm hắn, lười cãi lý:

“Ai phá hoại gì chứ?”

“Vậy tại sao Linh Linh không nhận tôi?!”

Tôi buông tay ra, nhún vai lạnh nhạt:

“Vì con bé… vốn dĩ không phải con anh mà.”

5

Lục Hằng ngẩn người hai giây, rồi lập tức bật cười lớn như thể vừa nghe được chuyện nực cười nhất thế gian.

“Tạ Quyên, đầu óc cô có vấn đề à? Nếu con bé không phải con tôi thì còn là của ai? Đừng tưởng cô đổi tên nó thì nó sẽ biến thành con cô! Trong huyết quản nó vẫn chảy dòng máu nhà họ Lục!”

“Cô nhìn cái mũi nó đi, giống Tuyết Nhu. Mắt nó giống tôi. Rõ ràng là con ruột của tôi!”