Trước khi làm phẫu thuật cắt cụt chân, gia đình và bạn trai đều ở bên cạnh tôi, quan tâm tôi hết mực.
“Hãy mạnh mẽ lên, Tân Lôi, sau này chúng ta sẽ là đôi chân của em.”
“Anh sẽ đưa em đi khắp thế giới!”
Tôi cảm động đến rơi nước mắt.
Nhưng đúng lúc đó, tôi lại nhìn thấy dòng bình luận hiện ra trên không trung:
【Tội nghiệp nữ phụ, sắp mất đôi chân rồi.】
【Rõ ràng không làm điều gì xấu, mà vẫn bị trừng phạt nghiêm khắc thế này sao?】
【Ai bảo ba mẹ cô ấy, anh trai cô ấy và cả nam phụ đều đã trọng sinh chứ?】
Chương 1
Trước khi làm phẫu thuật cắt cụt chân, gia đình và bạn trai đều ở bên cạnh tôi.
Ai nấy đều quan tâm, lo lắng cho tôi.
“Đừng sợ, Tân Lôi, sau này chúng ta sẽ là đôi chân của em.”
“Anh sẽ đưa em đi khắp thế giới!”
Tôi xúc động đến bật khóc.
Nhưng đúng lúc ấy, tôi nhìn thấy những dòng bình luận lơ lửng giữa không trung.
【Tội nghiệp nữ phụ, sắp mất đôi chân rồi.】
【Cô ấy đâu có làm điều gì xấu, vậy mà lại bị trừng phạt nghiêm khắc đến thế sao?】
【Cũng tại ba mẹ, anh trai và nam phụ đều đã trọng sinh rồi mà.】
“Tân Lôi, cưới anh nhé, để anh mang lại hạnh phúc cả đời cho em!”
Giọng nói của Thẩm Thanh Lãng vẫn vang vọng bên tai tôi.
Tôi đờ người, nhìn chằm chằm vào những dòng chữ đang trôi lơ lửng giữa không trung.
“Mơ gì vậy, Tân Lôi? Thẩm Thanh Lãng đang cầu hôn em đó, mau đồng ý đi chứ!”
“Đúng đó, Tân Lôi, hai đứa yêu nhau cũng đủ lâu rồi, nên bước vào hôn nhân thôi.”
“Cưới sớm, sinh con sớm, ba mẹ còn trẻ, có thể phụ chăm cháu cho hai đứa.”
Ba mẹ và anh trai tôi đứng bên cạnh thúc giục liên tục.
Chị gái và anh rể tôi cũng không chịu kém, mong tôi sớm đồng ý lời cầu hôn của Thẩm Thanh Lãng.
Tôi đứng chết lặng một lúc.
Quay sang nhìn Thẩm Thanh Lãng, lại phát hiện ra ánh mắt dịu dàng của anh ấy từ đầu tới cuối… chưa từng đặt lên người tôi.
Mà là đang nhìn chằm chằm vào chị gái tôi – Tống Như Huyên.
Thực ra không chỉ có Thẩm Thanh Lãng.
Cả ba mẹ và anh trai tôi cũng thế.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của họ chưa từng rời khỏi Tống Như Huyên.
Dường như…
Như những gì dòng bình luận đã nói…
Họ chỉ yêu thương Tống Như Huyên.
Chưa bao giờ thực sự yêu tôi.
Những dòng chữ giữa không trung vẫn tiếp tục hiện lên.
【Nữ phụ hồi cấp hai thi được tận 590 điểm, hoàn toàn có thể vào trường cấp ba tốt nhất cùng nữ chính. Nhưng ba mẹ và anh trai của nữ phụ sợ cô ấy làm tổn thương nữ chính, nên cố tình sửa điểm, bắt cô ấy vào một trường rác rưởi, cách thật xa nữ chính.】
【Dù học ở trường kém, nữ phụ vẫn không bỏ cuộc, luôn chăm chỉ học hành. Tiếc là dù thi đại học được tận 745 điểm, thì nguyện vọng của cô ấy vẫn bị sửa, không thể vào được trường mơ ước.】
【Ngay cả khi đã tốt nghiệp, vì muốn nữ chính được đứng trên sân khấu Venus lộng lẫy nhất, Thẩm Thanh Lãng đã cố ý tạo tai nạn xe, khiến nữ phụ liệt nửa người, tiêu tan giấc mơ trở thành vũ công.】
Tôi nhìn những dòng chữ kinh hoàng đó, cả người như rơi vào địa ngục.
Máu trong cơ thể như chảy ngược.
Ngay cả đôi chân đã bị liệt từ lâu, cũng bắt đầu run rẩy không thể kiểm soát.
“Em sao vậy? Chân đau à?”
Thẩm Thanh Lãng là người đầu tiên nhận ra tôi có điều bất thường, vội vàng gọi người mang túi chườm ấm đến.
Cách ba lớp vải bông, anh mới nhẹ nhàng đặt túi chườm lên chân tôi.
Trước đây, do dây thần kinh cảm giác ở chân tôi đã bị tổn thương, nên không cảm nhận được nhiệt độ.
Kết quả là da bị bỏng nước nghiêm trọng vì túi chườm quá nóng.
Thẩm Thanh Lãng luôn ghi nhớ điều đó, mỗi lần dùng túi chườm đều cẩn thận bọc mấy lớp bông thật dày.
Chỉ sợ… tôi bị thương thêm lần nữa.
Nhìn vào đôi mắt dịu dàng, ân cần của anh, tôi thật sự không thể tin được—
Chính anh mới là kẻ khiến tôi thành tàn phế.
Tôi không kiềm được, nước mắt lặng lẽ lăn dài.
Thẩm Thanh Lãng hoảng hốt hỏi tôi bị sao.
Tôi không trả lời.
Chỉ cảm thấy mình rơi xuống đáy vực, cả cơ thể bị bóng tối nuốt chửng, hoàn toàn bất lực.
Không còn cách nào khác, Thẩm Thanh Lãng đề nghị đưa tôi đến bệnh viện.
Ba mẹ, anh trai tất bật lo toan.
Chị gái, anh rể thì đầy vẻ lo lắng, sợ hãi.
Mỗi người đều ra vẻ thật lòng lo cho tôi.
Tôi nằm trên giường bệnh.
Cảm xúc hỗn loạn, mất kiểm soát.
Mãi đến khi một mũi tiêm an thần được truyền vào tĩnh mạch.
Tôi mới dần dần bình tĩnh lại.
Thẩm Thanh Lãng gọt trái cây cho tôi.
Đắp chăn, điều chỉnh tốc độ truyền dịch.
Sau đó mới ra ngoài hỏi bác sĩ về tình hình của tôi.
Anh vừa rời khỏi chưa được bao lâu.