“Mọi trang thiết bị, nhân lực, kinh phí đều do bệnh viện chi trả. Bác sĩ sẽ có 100% quyền tự chủ.”
“Bên cạnh đó, chúng tôi cũng sẽ cấp một căn hộ trong khu chuyên gia và giải quyết tất cả những lo lắng hậu cần của bác sĩ.”

Mỗi điều kiện mà Giám đốc Lý nói ra đều như một quả bom nổ tung trong căn phòng yên tĩnh.
Đó là những thứ Thẩm Duy Châu vĩnh viễn không thể cho tôi, thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến.

Tôi liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.

Sắc mặt Thẩm Duy Châu chỉ trong mấy chục giây đã thay đổi liên tục từ phẫn nộ, sững sờ sang bối rối hoảng loạn.

Anh ta gắt gao nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại của tôi, trong mắt đầy vẻ sợ hãi.
Cuối cùng anh ta cũng hiểu ra: tôi không phải đang giận dỗi.
Tôi không phải đang chờ anh ta quay đầu.

Tôi thật sự đã sẵn sàng rời bỏ anh ta, đi xây dựng một thế giới hoàn toàn thuộc về mình.

6.

Lớp huấn luyện nâng cao của tôi vẫn diễn ra đúng lịch ở hội trường lớn nhất bệnh viện.

Trong phòng không còn một chỗ trống, ngay cả lối đi cũng đứng kín các bác sĩ trẻ từ mọi khoa kéo đến nghe.

Tôi đứng trên bục giảng, sau lưng là màn chiếu lớn hiện rõ từng sơ đồ chi tiết của các bước mổ.

Tôi chia sẻ không giấu giếm bất kỳ bí quyết nào, thậm chí còn giảng luôn vài mẹo tối ưu mới nhất mà chính tôi vừa tự mình nghiên cứu ra.

Ví dụ như cách điều chỉnh góc đâm kim để giảm tối đa tổn thương mô, hay kỹ thuật thắt nút đặc biệt giúp rút ngắn thời gian khâu gần một phần ba.
Đó đều là những tuyệt kỹ mà Thẩm Duy Châu vĩnh viễn không thể chạm tới.

Dưới hội trường, các bác sĩ trẻ nghe say mê, ánh mắt sáng rực vì khát khao tri thức và ngưỡng mộ dành cho tôi.

Cùng lúc đó, Thẩm Duy Châu đang mổ tách phình động mạch chủ ở phòng mổ số 2.
Đó chính là kỹ thuật mà anh ta từng “học” từ tôi, cũng là thứ đã giúp anh ta nổi danh là “bàn tay thần thánh.”

Nhưng hôm nay, không còn tôi ở bên ra hiệu bằng ánh mắt hay động tác nhỏ, động tác của anh ta trở nên cứng nhắc.

Khi đến đoạn tách mạch quan trọng nhất, tay anh ta khựng lại một khoảnh khắc ngắn ngủi chỉ bằng phần ngàn giây.

Dù ca mổ cuối cùng vẫn thành công, nhưng mấy chuyên gia ngồi trong phòng quan sát đã nhìn rõ rành rành cú khựng đó.
Vầng hào quang hoàn hảo, không thể sao chép mà anh ta từng khoác lên người, lần đầu tiên xuất hiện vết nứt có thể thấy bằng mắt thường.

Trong phần hỏi đáp của lớp huấn luyện, Lâm Vy Vy quả nhiên không nhịn được mà đứng lên.
Cô ta trang điểm kỹ càng, giả vờ bình tĩnh đặt ra một câu hỏi cực kỳ hóc búa về “rối loạn huyết động trong nhĩ trái dưới mô hình bệnh lý đặc thù.”

Rõ ràng đó là câu đã được ai đó giúp soạn trước để thử thách uy tín của tôi.

Tôi nghe xong chỉ khẽ cười.

Tôi không chỉ giải thích rõ bản chất lý thuyết của hiện tượng đó mà còn kể ra ba ca lâm sàng thực tế do chính tôi mổ, thậm chí còn phức tạp hơn mô hình mà cô ta nói.
Tôi chia nhỏ vấn đề phức tạp thành từng phần dễ hiểu ai cũng nghe kịp.

Cuối cùng tôi nhìn thẳng vào cô ta, hỏi nhẹ nhàng mà đủ sức giết người không dao:

“Lâm Vy Vy, loại kiến thức cơ bản nằm ngay chương hai giáo trình này, em cũng cần phải hỏi ở lớp nâng cao này sao? Hay thầy hướng dẫn của em chưa dạy cho em?”

Tiếng cười rộ khắp hội trường.

Mặt Lâm Vy Vy đỏ bừng như gan lợn, trong ánh nhìn của hàng trăm người, cô ta chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống đất.

Sự non kém và nông cạn của cô ta bị tôi bóc trần không chút thương tiếc, phơi ra dưới ánh đèn.

Thẩm Duy Châu cảm nhận được nỗi sợ mà trước đây chưa từng có.