Mẹ tôi nhắn liền sau đó: 【Tiểu Hân à, mẹ biết con bình thường rất cứng đầu, nhưng chuyện này thật sự không phải cố ý? Anh con vất vả mới có được mối tốt thế này, sao con lại đúng lúc này đặt trà sữa chọc vào nỗi đau của chị dâu con?】

Tôi lập tức nhắn lại: 【Con đã nói là không cố ý rồi, con đặt đồ ăn quên đổi phương thức thanh toán.】

【Không chừng mấy mối trước của anh con hỏng hết là do mấy lần “không cẩn thận” của con đó!】

Lời của mẹ khiến tôi tức run cả người.

Tôi không nhắn nữa, gửi thẳng một đoạn voice đầy giận dữ: “Chỉ là một ly trà sữa thôi mà? Mấy người đang nghĩ cái quái gì trong đầu vậy? Anh ấy là anh ruột con, dùng thanh toán thân mật thì sao? Mua ly trà sữa là phạm pháp chắc?”

“Còn chuyện anh ấy chia tay bạn gái là do tôi á? Ngày xưa ai làm hỏng mấy mối đấy? Mỗi lần nhà gái đến ra mắt, chưa kịp ngồi ấm chỗ là ba mẹ đã tra hỏi như công an, nào là bố mẹ có lương hưu chưa, có nhà không, có công việc ổn định không?”

“Anh ấy không có xe, không có nhà, không có tiền tiết kiệm, người ta đòi hỏi một chút thì có gì sai? Đổi lại là mẹ, mẹ chịu cưới không?”

Tôi trút hết một hơi giận.

Nếu không phải Vương Hà lỡ có bầu, thì nhà tôi có coi cô ta ra gì?

【Đồ con bất hiếu.】

Ba tôi gửi thẳng một đoạn voice dài tận 60 giây.

“Con dám ăn nói như vậy với ba mẹ hả? Nuôi nấng con cực khổ như thế, cuối cùng lại nuôi ra đứa con bất hiếu…”

Tôi không nghe hết.

Vương Hà liền cười khẩy rồi nhắn tiếp: 【Ơ kìa! Giờ bắt đầu dựng chuyện nói xấu bố mẹ chồng tương lai rồi à? Giỏi ghê, khoản gây chia rẽ là giỏi nhất nhỉ!】

Anh tôi vẫn im lặng như đá.

Một bác dâu hiếm khi lên tiếng cũng cố gắng làm dịu: 【Hà Hà đừng để ảnh hưởng đến em bé. Tiểu Hân con cũng bớt lời lại chút đi…】

Còn lại đa số người thân chỉ im lặng xem náo nhiệt.

Có người thậm chí còn nhắn riêng tôi:【Ơ cháu gái à, nhà cháu vui thật đấy. Vì một ly trà sữa mà ầm ĩ như vậy luôn hả?】

3.

Nhìn thấy nhà mình bị biến thành trò cười cho thiên hạ, tôi thật sự không muốn dính líu gì nữa, định tắt máy đi ngủ.

Đột nhiên điện thoại lại rung liên tục mấy cái.

Là chị dâu @ tôi trong nhóm gia đình.

Tôi mở ra xem, thấy chị ta gửi mấy bức ảnh chụp màn hình: 【Lý Hân, em còn biết xấu hổ không? Không biết nhục mà gửi cho anh em mấy cái ảnh thế này à? Ghê tởm ai vậy?】

Tim tôi thót một cái, vội mở ảnh ra xem cho kỹ.

Ảnh rất quen. Là bức hình một bộ sườn xám cách tân thanh lịch và một đôi giày cao gót mà tôi từng gửi cho anh trai.

Đó là món quà tôi chọn kỹ càng, định mua tặng sinh nhật cho chị dâu.

Trong ảnh hoàn toàn không có gì phản cảm hay “vượt quá giới hạn”.

Tôi liền phản bác:
【Chị làm ơn nhìn kỹ lại đi, đây là quà sinh nhật em định mua tặng chị. Vì không biết size nên em hỏi anh em. Là anh ấy kêu em gửi ảnh cho ảnh xem, chị biết đọc không? Lịch sử tin nhắn ghi rõ ràng như vậy!】

Vừa gửi xong, chị ta lập tức tung thêm một ảnh chụp màn hình khác.

Là đoạn chat giữa tôi và anh trai – nhưng phần quan trọng nhất, câu “gửi anh xem thử” mà anh trai nhắn, đã bị chị ta che bằng mảng mờ.

Chỉ còn lại phần tôi gửi ảnh bộ đồ.

【Heh.】

Chị dâu lập tức mỉa mai: 【Vậy sao em không gửi cho chị, lại cứ phải gửi cho anh trai em?】

Tôi cố gắng đè nén cơn giận: 【Em đã bao nhiêu lần gửi lời mời kết bạn cho chị rồi? Chị có đồng ý không? Anh ấy là anh ruột em, em hỏi size đồ của vợ anh mình thì có gì sai?】

Thế nhưng, những người thân không rõ đầu đuôi câu chuyện trong nhóm bắt đầu bàn tán ồn ào:

Cô ruột: 【Tiểu Hân à, giữa anh em cũng nên giữ khoảng cách một chút chứ.】

Bác dâu: 【Đúng đó, loại ảnh như vậy mà gửi thẳng cho anh trai thì hơi… không đúng lắm.】

Em họ: 【Chị họ ơi, cái này… cũng hơi kỳ đấy.】

Điều khiến tôi đau lòng nhất là đến ba mẹ tôi cũng lên tiếng theo:

Ba: 【Sao lại sinh ra đứa con không biết xấu hổ như mày chứ, mất mặt quá!】

Mẹ: 【Con nhỏ chết tiệt, mau xin lỗi chị dâu con ngay!】

Không được! Tuyệt đối không thể nhận sai!

Tôi lập tức nhắn riêng cho anh trai: 【Anh! Mau nói rõ mọi chuyện trong nhóm đi! Mọi chuyện hoàn toàn không giống như chị ấy nói! Là anh kêu em gửi ảnh! Là chị ấy không chịu kết bạn với em, anh nói đi!】

Nhưng anh ấy chỉ trả lời cộc lốc: 【Được rồi được rồi, có gì to tát đâu. Em đừng cãi với chị dâu nữa, để chị ấy mắng vài câu có sao đâu? Giả vờ như không nghe là xong.】

Câu trả lời nhẹ hều ấy như một mồi lửa đốt bùng cơn giận trong tôi!

【Không nghe? Anh nhìn lại cái nhóm chat đi! Em bị mắng thành cái gì rồi hả? Là loại con gái quyến rũ anh trai ruột của mình! Cứ cái đà này, mấy hôm nữa họ gán cho em tội loạn luân cũng không chừng!】

Tôi vẫn còn chút hy vọng, mong anh có thể tỉnh ra.

“Đinh đoong”

Không phải tin nhắn chữ. Là hai bức ảnh được gửi tới.

Tôi cau mày mở ra xem — tim tôi như ngừng đập.

Trong ảnh là một bóng người đang tắm sau lớp cửa kính mờ… Và cái dáng người đó — rõ ràng là tôi.

【Anh lén chụp tôi lúc đang tắm? Anh điên rồi sao? Anh định làm gì vậy?】

Anh tôi đáp lại ngay: 【Không cần biết anh định gì.】

Rồi thêm một câu: 【Em cứ làm theo ý chị dâu là được.】

【Anh chỉ có một cô bạn gái, nếu để cô ấy giận bỏ đi, thì cả đời này em cũng đừng mong sống yên.】