“Mẹ đừng sợ, còn có con ở đây. Lát nữa gặp cảnh sát, phải đuổi chúng nó ra ngoài!”

“Phải, đuổi đi, đồ sao quả tạ!”

Trần Kế Tông nhảy lên, giật hết mấy mô hình trên tường rồi đập phá.

Tôi gọi xong thì nhìn cảnh hỗn loạn, chị dâu thấy tôi im lặng thì càng đắc ý:

“Con trai thì phải có sức mạnh như vậy, không như con cô, trông ốm yếu rặt!”

Tôi ôm lấy Viên Viên, lạnh lùng nói:

“Lát nữa gặp công an, đừng có hối hận!”

Chị ta chẳng thèm để tâm. Mười phút sau, cảnh sát đến, nhìn thấy hiện trường bừa bộn chưa kịp hỏi gì, mẹ chồng đã lao ra:

“Cảnh sát ơi, con trai tôi bất hiếu!”

“Tôi già cả thế này, dạy dỗ trẻ nhỏ cũng bị nó chửi!”

Chị dâu cũng chen vào:

“Đúng đó, hôm nay chúng tôi chuyển nhà, làm tiệc tân gia, vậy mà họ chửi mắng tôi!”

Tôi cười lạnh:

“Tân gia? Đây là nhà của con gái tôi, sao lại là tiệc tân gia của chị?”

“Không bỏ ra đồng nào, còn đòi tôi sang tên nhà, chị không biết xấu hổ à!”

Vừa dứt lời, Trần Mặc lấy ra sổ đỏ, trang chủ sở hữu ghi rõ ràng tên con gái – Trần Hi Viên!

Mẹ chồng và cả đám người kia lập tức như phát điên:

“Một đứa con gái mà đòi có nhà? Trần Mặc, hai vợ chồng mày điên rồi!”

4

Trần Mặc nghiến từng chữ:

“Đây là nhà tôi mua cho con gái Viên Viên để học đúng tuyến, dựa vào đâu mà phải sang tên cho mấy người? Dựa vào cái mặt dày của mấy người chắc?”

“Cảnh sát, trong nhà có lắp camera, bọn họ đầu tiên là đe dọa dụ dỗ, sau đó tự tiện xông vào, còn muốn cướp nhà, lăng mạ, đánh con gái tôi, không ngừng sỉ nhục, thậm chí còn cướp dây chuyền vàng của vợ tôi, phá hỏng chăn lông vũ hơn một vạn tệ và đống mô hình bản giới hạn – tôi yêu cầu bọn họ phải bồi thường theo giá trị và công khai xin lỗi!”

Tôi lấy ra video giám sát trong nhà cùng với video tôi quay bằng điện thoại, yêu cầu anh cả phải xin lỗi Viên Viên trước mặt mọi người, nếu không thì không thương lượng, cũng không hòa giải.

Tên chủ sở hữu trên sổ đỏ như một nhát dao đâm vào lòng bọn họ, còn video thì khiến họ không thể chối cãi.

Anh cả vẫn chưa hoàn hồn, đến khi cảnh sát tiếp nhận vụ việc và đưa hết bọn họ đi, tôi cũng trình đủ các hóa đơn mua sắm thì họ mới nhận ra chúng tôi thật sự làm thật.

Lúc đó mẹ chồng lăn ra đất gào khóc:

“Đúng là bất hạnh của dòng họ! Tôi đã tạo nghiệt gì mà sinh ra cái loại súc sinh này chứ!”

“Trần Mặc, ba mày chết sớm, mày đối xử với tao thế này à? Đồ súc sinh! Tao nói cho mày biết, nếu mày không rút đơn kiện, thì từ nay tao không có đứa con như mày nữa!”

“Chính miệng bà nói đó, không có thì thôi, tôi cầu còn không được.”

Lời của Trần Mặc khiến mẹ chồng sững sờ.

Anh cả và chị dâu thấy vậy cũng tái mặt, vội đẩy mẹ chồng:

“Mẹ, mẹ đừng làm loạn nữa, mau nghĩ cách đi.”

Lúc này mẹ chồng mới nhận ra – chúng tôi thực sự sẽ không bỏ qua – liền đổi giọng mềm mỏng:

“Tiêu Tình, dây chuyền không phải đã trả lại cho con rồi sao? Còn chăn lông kia, là con cho mẹ, mẹ còn chưa đắp, giờ trả lại là được chứ gì.”

“Bà nội dạy dỗ cháu mình, con cũng không cần phải làm to chuyện thế!”

Tôi hất tay bà ta ra:

“Mấy món mô hình bà phá là hàng giới hạn, không thể mua lại được đâu.”

Tôi nhìn chị dâu:

“Trần Kế Tông là con chị, nó phá hoại đồ thì phải bồi thường, đó là trách nhiệm của phụ huynh. Còn nữa, chị xông vào nhà tôi, chiếm nhà tôi – chuyện đó phải trả giá.”

Anh cả bắt đầu mất kiên nhẫn:

“Cái gì mà xông vào nhà, đây là nhà của em trai tôi!”

“Anh vừa mới nói là nhà anh mà? Giờ lại biến thành nhà em trai? Vậy tức là anh thừa nhận không đòi được nên mới tự tiện xông vào?”

Tôi giao đoạn ghi âm toàn bộ cuộc nói chuyện hôm đó ở nhà hàng cho cảnh sát – ngay cả cảnh sát cũng thấy choáng váng, chưa từng gặp kiểu người trơ trẽn đến vậy.

Mặt mẹ chồng và mọi người đen sì lại, tôi vẫn giữ vững lập trường, yêu cầu họ phải bồi thường thiệt hại đầy đủ.

Mẹ chồng đánh con gái tôi, tôi lập tức đưa Viên Viên đi giám định thương tích, yêu cầu bồi thường tổn thất tinh thần và công khai xin lỗi.

Về phần Trần Kế Tông – toàn bộ mô hình bị phá đều là bản giới hạn, tổng thiệt hại lên đến 220.000 tệ.

Chị dâu nổi đóa:

“Không có tiền, cô định làm gì tôi?”

Tôi không khách sáo, Trần Mặc lạnh giọng:

“Không đền cũng được, nhưng bất kể sau này thằng bé học trường nào, tôi cũng sẽ đích thân đi đến từng nơi, dùng hết tất cả mối quan hệ của tôi để đảm bảo không nơi nào dám nhận nó!”

Câu đó trúng ngay chỗ đau của họ.