Khi tôi nhận được tin nhắn của Lâm Thâm, cũng vừa lúc đặt chân xuống máy bay.

Trước lúc đi, tôi đã đặc biệt nhờ đồng nghiệp trong công ty, nếu người nhà tôi đến tìm thì cứ nói tôi đã nghỉ việc và ra nước ngoài rồi.

Không tìm được tôi, chắc chắn họ sẽ tìm đến nhà Lâm Thâm, nên tôi đã nhắn anh về nhà trước, đừng để họ làm hại đến ba mẹ anh.

Lâm Thâm còn gửi cho tôi mấy tấm ảnh.

Trong đó là cảnh một đám người vì không tìm thấy tôi, bóng lưng tức tối, giận dữ.

Tôi nhanh chóng trả lời tin nhắn của Lâm Thâm.

“Em biết rồi, cảm ơn anh.”

Ra nước ngoài rồi, tôi đổi luôn số điện thoại, chỉ có rất ít người biết.

Nhìn những gương mặt xa lạ xung quanh, tôi có chút lo lắng, nhưng cũng cảm nhận được sự tự do chưa từng có.

“Ba ơi, mẹ ơi, giờ làm sao? Con nhỏ Tần Vi đó không phải đi thật rồi chứ? Nó định bỏ mặc nhà mình luôn à?”

Về đến nhà, Tần Hạo thở dài thườn thượt.

“Con không muốn quay lại sống ở quê đâu.”

Cả nhà ba người đều im lặng.

Dù không nói ra, nhưng ai cũng hiểu rõ, nhà họ Tần sống được là nhờ Tần Vi chống đỡ.

Tần Hạo thì lười biếng, không chịu làm gì, cha mẹ thì đã lớn tuổi, bao năm nay ba người sống thoải mái là nhờ vào thẻ lương của Tần Vi.

Giờ đột nhiên mất đi “cây hái tiền”, trong lòng ai cũng thấp thỏm bất an.

“Không được! Không thể để nó sống yên một mình được!”

“Sáng mai tao đi báo công an! Tao không tin lại có người mà công an cũng tìm không ra!”

Cha Tần nghiến răng nghiến lợi nói.

Từng ấy năm, ông đã quen với sự nhẫn nhịn cam chịu của Tần Vi.

Việc cô đột nhiên biến mất khiến ông hoàn toàn mất kiểm soát.

Nhưng một lần nữa, hy vọng của ông lại tan thành mây khói.

“Xin lỗi, theo hồ sơ cho thấy, con gái ông đã thành niên, có đầy đủ năng lực hành vi dân sự, và đây là trường hợp chủ động cắt đứt liên lạc. Chúng tôi không có quyền huy động cảnh sát truy tìm.”

Lời của cảnh sát như cắt đứt tia hy vọng cuối cùng của cả nhà.

“Sao… sao lại như vậy được? Ông ơi, ông nói xem… con gái mình không định cần đến cha mẹ thật sao?”

Mẹ Tần cuối cùng cũng không kìm được, bật khóc thành tiếng.

Bà hiểu quá rõ, nếu con gái không còn nữa, thì đừng mơ con trai sẽ phụng dưỡng cha mẹ già.

Cha Tần tức đến mặt đỏ bừng.

“Biết sớm nó bạc tình thế này, lúc trước tôi đã phải canh chừng nó sát sao! Có chết cũng phải đợi đến lúc anh nó cưới vợ xong mới cho nó đi!”

Đến tận lúc này, ông ta vẫn không có một chút hối hận.

Trong đầu chỉ toàn là tức giận vì chuyện hôn sự của Tần Hạo bị đổ bể.

Cả bọn lủi thủi quay về.

Không ngờ vừa về đến nơi, đã thấy một nhóm người đang dọn đồ ném ra ngoài.

“Mấy người làm gì vậy?! Đây là nhà của chúng tôi! Ai cho mấy người tự tiện xông vào?!”

Chủ nhà lạnh lùng nhìn cả ba.

“Hết hạn hợp đồng rồi, tôi lấy lại nhà, có gì sai?”

Ba người sững lại, rồi lập tức nhào tới ăn vạ.

“Nói bậy! Đây là nhà con gái tôi mua, sao lại thành của mấy người được?!”

“Mấy người ức hiếp người ta quá đáng!”

“Mau đến xem đi này! Bắt nạt người tàn tật rồi này!”

Tiếc là chủ nhà đã gặp quá nhiều kiểu người như vậy, hoàn toàn không sợ.

Hàng xóm xung quanh đứng xem càng lúc càng đông, chủ nhà đứng chắn trước cửa, lạnh lùng quan sát màn diễn kịch.

Đợi đến khi nhân viên vệ sinh ném món đồ cuối cùng ra ngoài, bà mới chậm rãi mở miệng.

“Con gái à? Các người coi Tần Vi là con gái hay là cây rút tiền, tự các người hiểu rõ nhất!”

Trước khi rời đi, Tần Vi đã nói rõ toàn bộ sự việc với chủ nhà.

Chủ nhà vốn có quan hệ rất tốt với Tần Vi, sau khi biết hết mọi chuyện thì tức giận không thôi.

“Các người coi đứa con trai tàn tật như báu vật, ra sức vắt kiệt con gái ruột. Dùng tiền cưới của con gái để mua nhà, mua bảo hiểm cho con trai, thậm chí còn nắm chặt thẻ lương của nó trong tay. Cả nhà ba người chỉ hận không hút cạn từng giọt máu trên người nó!”

“Có nhà cha mẹ nào đối xử với con gái ruột như vậy không?!”

Nghe vậy, đám đông xung quanh lập tức xôn xao.

“Thời đại nào rồi mà còn tư tưởng trọng nam khinh nữ thế này. Bắt đứa con gái giỏi giang nuôi một thằng con trai phế vật, thật sự là con ruột sao?”

“Cô gái này thảm quá, đổi là tôi chắc cũng biến mất cho rồi.”

Những lời chỉ trỏ bàn tán khiến cả nhà họ Tần cúi gằm mặt, không sao ngẩng đầu lên nổi.

Nhưng mẹ Tần vẫn cứng miệng.

“Đó là chuyện nhà tôi, liên quan gì đến cô?!”

“Khi nào đến lượt người ngoài như cô chỉ tay năm ngón?!”

Chủ nhà nghe vậy chỉ cười lạnh.

“Đúng là không liên quan đến tôi, nhưng nếu các người còn tiếp tục làm loạn, thì đừng trách tôi báo cảnh sát!”

Nói xong, chủ nhà “rầm” một tiếng đóng sập cửa.