“Nếu muốn tôi gả vào nhà này, phải có mấy điều kiện.”

Tôi ngẫm một lúc, cuối cùng cũng hiểu vì sao họ không muốn tôi kết hôn.

Thì ra là vì muốn tôi giúp Tần Hạo lấy vợ!

Từ Thanh liếc nhìn tôi, ngẩng đầu, mặt mày ngạo nghễ.

“Sính lễ năm mươi vạn, đưa riêng cho tôi.”

“Tần Hạo tàn tật, khó xin việc, nên phải cho thêm mười vạn làm vốn khởi nghiệp, để bọn tôi mở cửa hàng gì đó.”

“Còn nữa, nghe nói thẻ lương của em chồng vẫn ở trong tay chú, nếu tôi gả vào thì nhà này phải do tôi làm chủ. Từ nay, thẻ lương của em chồng do tôi giữ.”

Mỗi lần cô ta nói một câu, mặt tôi lại lạnh thêm một phần.

Nhưng cô ta chẳng hề để tâm.

“Chỉ cần đồng ý mấy điều này, tôi sẽ gả vào nhà họ Tần.”

Vừa dứt lời, Tần Hạo liền mừng rỡ gật đầu lia lịa.

“Được, chúng tôi đồng ý.”
Từ Thanh hài lòng rời đi.

Tôi lập tức nhìn ba người còn lại, lạnh giọng đuổi khách.

“Được rồi, kịch cũng diễn xong rồi, mời các người đi cho.”

Nhưng cả ba vẫn đứng yên không nhúc nhích, lúc này tôi mới liếc thấy hành lý trong góc phòng.

“Tần Vi, con cũng nghe thấy yêu cầu của chị dâu tương lai rồi, cho nên…”

Cha tôi trở lại vẻ nghiêm nghị thường ngày.

“Liên quan gì đến tôi? Tôi có đồng ý đâu.”

Tôi cắt ngang ngay lập tức, mẹ lại ra sức khuyên nhủ.

“Vi Vi, ba mẹ chỉ là nông dân, làm gì có tiền nhiều như thế?”

“Cả nhà chỉ có con là có tương lai, con phải nghĩ cách cho anh con lấy vợ chứ.”

Tôi bật cười lạnh lẽo.

“Bao nhiêu năm nay, tiền tích góp của tôi chẳng phải đã bị hai người vắt cạn rồi sao? Còn đâu mà lấy thêm?”

“Nó chỉ bị què một chân, đâu phải mất hết năng lực sống. Muốn cưới vợ thì tự đi kiếm tiền!”

Ngay lập tức, sắc mặt cha tôi lại sầm xuống.

“Tần Vi, con nhất định phải khiến cả nhà gà bay chó sủa mới vừa lòng sao?”

“Không có tiền à? Không có tiền thì nghĩ cách đi!”

“Đừng quên, con có ngày hôm nay đều nhờ công của ba mẹ đấy!”

Nghe cha nói một cách trơ trẽn như vậy, tôi chỉ biết cười khẩy.

“Hồi nhỏ, ba mẹ bảo anh con tàn tật, phải cảm thông cho anh. Thế là từ bé tôi phải làm đồng áng, giặt đồ, nấu cơm, cho heo ăn… còn anh thì ngồi trước TV xem hoạt hình.”

“Đồ ăn ngon đều để dành cho anh, bảo phải bồi bổ. Còn tôi chỉ được ăn đồ thừa của anh, đói đến suýt ngất, thì các người bảo tôi ra chuồng heo ăn cám.”

“Lên đại học, các người nói tiền phải để dành cho anh, bảo tôi tự kiếm học phí và sinh hoạt phí. Bốn năm đại học, tôi phải vừa học vừa làm thêm, nhờ học bổng mà sống qua ngày, vậy mà các người vẫn chưa vừa lòng, còn bắt tôi mỗi tháng gửi về một ngàn tệ trợ cấp…”

“Cái gọi là công lao của các người… ở đâu ra?”

Từng câu từng chữ tôi nói ra đều bình thản, nhưng sắc mặt của cả nhà dần dần trở nên khó coi.

“Mày… mày nhắc lại những chuyện đó làm gì? Chẳng phải đã qua rồi sao?”

Cha mẹ im lặng, còn Tần Hạo thì lên tiếng.

“Con gái thì chỉ là kẻ lỗ vốn, sớm muộn gì cũng gả đi. Không phải nên để tiền lại cho tao à?”

“Coi thử nhà nào mà em gái không giúp đỡ anh trai, chỉ có mày là cứ quay lưng với nhà mình!”

Tôi lạnh lùng nhìn đám người trước mặt, cuối cùng cũng chẳng muốn tranh cãi thêm.

“Giữa tôi và các người… đã không còn liên quan gì nữa. Cút khỏi nhà tôi.”

Nghe vậy, cha tôi tức đến nỗi đập mạnh ly trà xuống sàn.

“Tần Vi, thái độ của mày là sao hả?!”

“Tao nói cho mày biết, tiền cưới cho anh mày trong ba ngày phải lo đủ, nếu không thì bọn tao cứ ở lì đây không đi đâu cả!”

Nhìn mấy kẻ vô lý trước mặt, tôi hoàn toàn mất sạch kiên nhẫn.

Dù sao thì… ba ngày nữa tôi cũng sẽ ra nước ngoài.

“Được, các người không đi… thì tôi đi.”

Nói xong, tôi thu dọn hành lý, không quay đầu lại mà rời khỏi nhà.

Sáng hôm sau, tôi nhận được một loạt tin nhắn tiêu dùng.

“Chi tiêu tại cửa hàng hàng hiệu: 3 vạn.”

“Ăn hải sản: 8 ngàn.”

“Cửa hàng vàng bạc: 1 vạn.”

Tôi mở WeChat Moments, đúng là ảnh Tần Hạo và bạn gái hắn đi ăn chơi khắp nơi.

Tôi lập tức nhờ phòng tài vụ đổi lại thẻ lương của mình.

Tiện thể thay luôn tất cả mật khẩu ngân hàng và ví điện tử.

Làm xong mọi thứ, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Ngay giây tiếp theo, điện thoại Tần Hạo gọi đến.