Tôi đang chuẩn bị cho bữa tiệc gia đình thì thư ký của chồng lại ngang nhiên ngồi ngay vào ghế chủ tọa.
Cô ta liếc xéo tôi, mở miệng đã mắng:
“Không đẻ được thì là con gà mái không biết đẻ, cút sang một bên đi!”
Tôi còn chưa kịp mở miệng, cô ta lại cười lạnh:
“Không sinh nổi con mà cũng đòi làm dâu nhà họ Thẩm? Tài sản nhà họ Thẩm sớm muộn gì cũng là của con trai tôi!”
Ba chồng tôi lập tức đứng bật dậy, chỉ tay vào mặt cô ta quát lớn:
“Lôi con đàn bà điên này ra ngoài! Nhà họ Thẩm còn chưa đến lượt cô muốn làm gì thì làm!”
Thư ký lại đắc ý cười, rút từ trong túi ra một tờ giấy, đập mạnh xuống bàn:
“Trợn to mắt chó của các người mà nhìn cho rõ! Trong bụng tôi là con cháu nhà họ Thẩm đấy!”
Chồng tôi bỗng nhiên lao đến, kích động ôm chặt lấy cô ta, hô to là mình sắp được làm bố, còn khen cô ta là công thần của nhà họ Thẩm.
Mẹ chồng ban đầu còn tỏ vẻ khinh ghét, giờ lại lập tức đổi thái độ, cười niềm nở chạy đến sờ bụng cô ta, miệng không ngừng gọi “cháu ngoan”, “phúc tinh”.
Ba chồng cũng thay đổi sắc mặt trong chớp mắt, cười đến không khép miệng được, hết lời khen ngợi cô ta là ân nhân của gia đình.
Tôi sững sờ.
Tôi nhớ rõ ràng chồng tôi bị vô tinh.
Bác sĩ giỏi nhất nước ngoài từng kết luận chắc chắn:
Anh ta cả đời này không thể có con.
01
“Kiều An, phụ nữ không đẻ được thì cũng chỉ là con gà mái không biết đẻ!”
Thư ký Bạch Vi giẫm lên đôi giày cao gót mười phân, dùng mũi giày hất vào bắp chân tôi, giọng chua chát:
“Cô có biết nhà họ Thẩm nuôi một con gà không biết đẻ như cô là lãng phí cỡ nào không?”
“Bà Thẩm, cô chiếm cái ghế đó không thấy xấu hổ à?”
“Loại đàn bà như cô chính là chiếm bồn cầu mà không chịu đi vệ sinh…”
Tôi nén cơn giận, nhìn thẳng vào gương mặt trang điểm đậm đến đáng sợ của Bạch Vi:
“Cô chỉ là một thư ký, đưa tay cũng dài quá rồi đấy? Chuyện trong nhà họ Thẩm từ khi nào đến lượt một người ngoài như cô chỉ tay năm ngón?”
Ba năm trước, nhà họ Kiều bên bờ vực phá sản, là nhà họ Thẩm dang tay cứu giúp.
Hình ảnh ba tôi quỳ xuống trước mặt ông Thẩm cầu xin, đến giờ tôi vẫn không thể quên được.
Điều kiện nhà họ Thẩm đưa ra rất rõ ràng — tôi phải gả cho Thẩm Kế Minh.
“Kiều An thông minh, giỏi giang, là người thích hợp nhất làm dâu nhà họ Thẩm.” Đó là lời của ông Thẩm lúc ấy.
Vừa là báo ân, cũng là một cuộc giao dịch.
Nhà họ Thẩm cần năng lực kinh doanh của tôi, còn nhà họ Kiều cần vốn xoay vòng.
Vì ba, tôi chấp nhận gả cho Thẩm Kế Minh.
Bao năm nay, tôi giúp anh ta làm doanh thu công ty tăng gấp ba, còn đẩy Thẩm thị lên sàn niêm yết thành công.
Bà quản gia Tôn không nhìn nổi nữa, bước tới kéo tay Bạch Vi:
“Thư ký Bạch, nhà họ Thẩm đãi cô không tệ, trả lương cao như vậy, cô làm thư ký cho tốt có được không? Chuyện trong nhà, đến lượt cô xen vào chắc?”
Bạch Vi giật mạnh tay ra, giọng chói tai:
“Bà già này, bà là cái thá gì?”
Bà Tôn loạng choạng suýt ngã, nhưng vẫn kiên nhẫn khuyên nhủ:
“Cô Bạch, làm người thì phải có lương tâm. Bà chủ vì nhà họ Thẩm mà bỏ ra bao nhiêu công sức, mọi người đều thấy hết. Chuyện vợ chồng người ta, người ngoài đừng nên can thiệp!”
“Câm miệng!” Bạch Vi giơ tay định tát bà ấy, “Một con người hầu mà cũng dám lên mặt dạy đời tôi?”
Tôi bước nhanh lên, chắn trước mặt bà Tôn, lạnh giọng:
“Bạch Vi, bà Tôn ở nhà họ Thẩm hai mươi năm, đến cả ông Thẩm cũng kính trọng bà ấy vài phần. Cô thử động vào bà ấy xem?”
Lúc này, ba chồng tôi sắc mặt u ám, từ trên lầu đi xuống. Nhìn thấy cảnh hỗn loạn trong phòng khách, ông nhíu chặt mày.
“Ồn ào cái gì vậy!” Ông quát lớn, ánh mắt sắc lạnh quét thẳng vào mặt Bạch Vi:
“Quản gia Tôn, đuổi con thư ký không biết trời cao đất dày này ra ngoài cho tôi!”
Bạch Vi không hề sợ hãi, ngược lại còn vênh mặt, bước lên một bước, ôm bụng nói to:
“Tôi xem ai dám động vào tôi!”
Cô ta xoa bụng đầy đắc ý:
“Ông Thẩm, ông nhìn cho kỹ vào, trong bụng tôi là cháu đích tôn của nhà họ Thẩm đấy!”
Người giúp việc đứng bên bắt đầu xì xào bàn tán.
“Bà chủ cưới vào ba năm mà không có động tĩnh gì, thật đúng là con gà không biết đẻ.”
“Suỵt, nhỏ tiếng thôi! Nhưng mà… đúng là vậy mà.”
“Không phải con cháu nhà họ Thẩm thì ai dám hống hách như vậy?”
“Nhìn cái bụng thư ký Bạch mà xem, chắc chắn là thật rồi!”
Nghe thấy những lời bàn tán đó, khóe môi Bạch Vi nhếch lên nụ cười đắc ý.
Cô ta cố tình ưỡn bụng lên, nhìn tôi với ánh mắt thách thức:
“Nghe thấy chưa? Ngay cả người làm cũng hiểu rõ mọi chuyện, chỉ có cô là còn tự lừa mình dối người.”
Rồi cô ta quay sang phía đám người giúp việc, giọng cố tình to hơn:
“Đợi tôi chính thức vào nhà họ Thẩm, lương của mấy người hôm nay có mặt ở đây sẽ tăng gấp đôi!”
Đám người giúp việc lập tức xôn xao, có vài người đã bắt đầu nhìn cô ta với ánh mắt nịnh nọt.
Thấy vậy, Bạch Vi càng thêm vênh váo, tay sơn đỏ chót nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng lùm lùm của mình:
“Ngày mà ai đó chiếm ghế mà không làm gì, sắp đến hồi kết rồi.”
Mặt ba chồng tôi lập tức tái mét, ông ta nhìn chằm chằm vào cái bụng lộ rõ của Bạch Vi, ánh mắt tối sầm, sắc như dao.
02
“Đủ rồi!”
Ba chồng tôi bỗng nhiên quát lớn, khiến đám người giúp việc lập tức im bặt.
Bạch Vi giật mình run lên vì tiếng quát ấy, nhưng rất nhanh đã ưỡn thẳng lưng lên lại:
“Ông Thẩm, ý ông là gì vậy? Trong bụng tôi là—”
“Câm miệng!” Ba chồng tôi đập mạnh xuống bàn trà, tách trà va vào nhau phát ra tiếng leng keng chói tai.
“Con trai tôi thế nào, tôi làm cha chẳng lẽ không biết?”
Ông quay sang nhìn tôi, ánh mắt thoáng một tia áy náy:
“Kiều An, là nhà họ Thẩm nợ con.”
Tôi vẫn đứng đó, lạnh lùng quan sát toàn bộ vở kịch diễn ra trước mặt.
Thật ra ngay năm đầu kết hôn, tôi và Thẩm Kế Minh đã phát hiện không thể có con.
Chúng tôi đã đi khắp các bệnh viện trong và ngoài nước, kết quả kiểm tra đều như nhau.
Vấn đề là ở anh ta — Thẩm Kế Minh mắc vô tinh, cả đời này không thể khiến phụ nữ có thai.