Trước khi đi ngủ, tôi lướt mục “cùng thành phố” thì thấy thư ký của Lục Tây Châu đăng một đoạn video.
【Tiệc tàn, sếp đích thân làm tài xế đưa tôi về!】
【Sếp chỉ lái xe cho mình tôi thôi đó!!!】
【Chỉ mình tôi thôi nhé!!! Tôi giỏi chết đi được~】
Cô ta ngồi ngay ghế phụ lái chuyên dụng mà Lục Tây Châu sắp xếp cho tôi, vừa quay selfie vừa để lộ thoáng qua gương mặt nghiêng của anh.
Trong phần bình luận, cô ta còn gắn thẻ thẳng tên anh.
Tôi vô cảm lật xem hết toàn bộ video.
Dưới phần @ của cô ta, mỗi dòng bình luận đều có phản hồi.
Tôi chợt nhớ đến những lần mình @ anh, tin nhắn chẳng khác gì ném xuống biển sâu.
Lục Tây Châu luôn nói anh rất bận, không có thời gian đọc mấy trò vô bổ này.
Tôi dửng dưng nhấn “thích” đoạn video đó.
Ngày hôm sau, anh gọi điện đến, giọng lạnh lẽo trách móc tôi:
“Nam Chi chỉ đăng cho vui thôi, em so đo với một cô bé thì được gì?”
Tôi không nói một lời.
Tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út.
Thu dọn đồ, dọn đi.
Từ đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc nghẹn.
Tôi siết chặt điện thoại, bật cười lạnh lùng:
“Vậy là bây giờ anh vì cô ta mà muốn đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi sao?”
Chưa kịp để Lục Tây Châu mở miệng, giọng Hứa Nam Chi đã vang lên, mang theo tiếng nức nở, như thể ấm ức đến tột cùng:
“Xin lỗi Hạ tiểu thư, tôi chỉ thấy vui vui nên mới làm theo trào lưu thôi, chị đừng hiểu lầm, cũng đừng vì tôi mà giận Tổng Lục. Tôi thật sự không có ý gì khác.
Tối hôm qua tiệc tàn muộn quá, tôi lại uống rượu, Tổng Lục sợ tôi về một mình không an toàn nên mới đưa tôi về.”
Cô ta nghẹn ngào giải thích:
“Hy vọng Hạ tiểu thư đừng hiểu lầm. Nếu chị để bụng, tôi lập tức nghỉ việc.”
Giọng Lục Tây Châu chắc nịch:
“Được rồi Nam Chi, không cần giải thích nữa, đơn xin nghỉ tôi không duyệt.
Chuyện gì để sau hẵng nói.
Anh cho em nghỉ một ngày, về mà nghỉ ngơi đi.”
Tôi chỉ lặng lẽ lắng nghe.
Đầu dây bên kia, Hứa Nam Chi càng thêm ấm ức:
“Vậy nếu Hạ tiểu thư hiểu lầm quan hệ của chúng ta thì phải làm sao?”
Nhắc đến tôi, Lục Tây Châu khẽ cười lạnh:
“Một kẻ rảnh rỗi không công ăn việc làm thì hiểu biết được gì? Đợi tôi về rồi giải thích cho cô ta.
Công việc có tiếp xúc với đồng nghiệp là chuyện rất bình thường, em đừng áp lực.
Cô ta chỉ là bị tôi nuông chiều đến mức chẳng còn biết mình là ai.”
Hai người như quên mất vẫn đang trong cuộc gọi. Một kẻ ấm ức nức nở, một kẻ dịu giọng dỗ dành.
Lời của Lục Tây Châu như một lưỡi dao sắc nhọn xuyên thẳng vào tim tôi.
Anh quên mất rồi sao—chính tôi đã cùng anh gây dựng sự nghiệp, cùng anh uống rượu tiếp khách đến mức nôn ra máu vì dạ dày, mới đổi lấy được một dự án, giúp anh chen chân vào giới này, trở thành “Tổng Lục” mà ai cũng kính nể.
Cũng chính anh từng nói, muốn tôi ở nhà hưởng phúc.
Vậy mà bây giờ, tôi lại trở thành “kẻ rảnh rỗi bị anh nuông chiều đến quên mất mình là ai” trong miệng anh.
Hứa Nam Chi lại dịu giọng hỏi:
“Vậy nếu Hạ tiểu thư cãi nhau với anh thì sao?”
Lục Tây Châu đáp không chút do dự:
“Cô ta sẽ không cãi nhau với tôi đâu. Cô ta yêu tôi lắm. Chuyện giữa chúng tôi, lúc nào cũng là cô ta cúi đầu trước. Huống hồ, vốn dĩ lần này là lỗi của cô ta.
Nếu thật sự giận thì dỗ vài câu là được.”
Hứa Nam Chi bật cười vì lời anh:
“Tổng Lục, chuyện lần này đúng là do tôi không phải. Nếu Hạ tiểu thư giận, tôi có thể đi xin lỗi.
Nhưng anh vẫn phải dỗ dành chị ấy thật tốt đấy.”
Lục Tây Châu chỉ hờ hững ừ một tiếng.
Thật ra bao năm nay, mỗi lần cãi nhau, đều là tôi chủ động dỗ Lục Tây Châu trước.
Anh cũng đã quen với việc tôi luôn cúi đầu nhượng bộ.
Tám năm trôi qua, tôi dường như đã nhìn thấu con người anh.
Bình thản cúp máy.
Tháo chiếc nhẫn cầu hôn năm nào anh trao cho tôi.
Gửi cho anh một tin nhắn chia tay.
Thu dọn đồ đạc, rời khỏi căn nhà mà tôi và Lục Tây Châu đã sống gần tám năm trời.
Anh cố tình lạnh nhạt, mặc kệ tôi.
Tin nhắn chia tay tôi gửi đi chẳng khác nào đá chìm đáy biển.
Trong khi đó, tài khoản của Hứa Nam Chi lại có cập nhật mới.
Một tấm ảnh selfie, bờ vai cô ta tựa vào, còn đầu người đàn ông thì gối lên vai cô ta.
Tôi nhận ra đó chính là Lục Tây Châu.
Chú thích ảnh: “Sếp Lục vĩ đại che chở cho tôi, kết quả lại uống say mất rồi.”
Lần này, cô ta không gắn thẻ tên anh.
Nhưng phần bình luận gần như toàn bộ đều phấn khích, hoặc là khen ngợi “sếp vừa đẹp trai vừa ga lăng”, hoặc là “đỡ rượu hộ nhân viên, chuẩn tổng tài trong mơ”.
Tôi lướt xuống, gương mặt không chút cảm xúc.
Sau đó bấm vào trang cá nhân của Hứa Nam Chi, thẳng tay cho vào danh sách đen.
Vì Hứa Nam Chi, chuyện Lục Tây Châu cãi nhau với tôi đâu phải lần đầu.
Khi tôi không cho phép anh nửa đêm một mình ra ngoài tìm cô ta, anh quay sang cãi vã, nói tôi tư tưởng bẩn thỉu.
Khi Hứa Nam Chi không lấy được dự án, Lục Tây Châu lại gọi điện với cô ta hơn một tiếng đồng hồ, tôi tỏ ra giận dỗi.
Anh lại bảo tôi chưa từng bước chân vào nơi làm việc, chẳng hiểu gì hết.
Chỉ cần nhắc đến cái tên Hứa Nam Chi, giữa tôi và anh nhất định sẽ bùng nổ tranh chấp.
Nếu đã như vậy, tôi dứt khoát nhường chỗ.