Khoản tiền đó là tài sản cuối cùng bố để lại cho tôi sau tai nạn xe năm ấy.

Ông nói, đó là của hồi môn, cũng là bảo hiểm cho tương lai tôi.

Khi Triệu Hằng cầu hôn tôi, tôi từng vui vẻ kể với anh ta về số tiền đó.

Sau này, anh ta nói việc khởi nghiệp khó khăn, xoay vòng tiền bạc không nổi.

Tôi không hề do dự giao tài khoản quỹ tín thác cho anh ta, bảo anh cứ lấy ra dùng.

Anh ta bảo chỉ dùng chưa tới một triệu, số còn lại vẫn nguyên vẹn.

Tôi tin.

Tôi đã tin!

Anh ta không chỉ lấy toàn bộ năm triệu đó, mà còn dùng chính số tiền thuộc về tôi, để lập ra cái công ty “chúng ta cùng nhau gây dựng”.

Sau đó, dùng tiền kiếm được từ công ty ấy để bao nuôi phụ nữ bên ngoài, sinh con đẻ cái.

Cuối cùng, hắn còn muốn cướp luôn công ty khỏi tay tôi.

Vô liêm sỉ!

Đê tiện!

Tôi giận đến toàn thân run rẩy, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay đến bật máu.

Đây không còn là phản bội.

Đây là lừa đảo, là ăn cắp trắng trợn!

Hắn không chỉ trộm tiền của tôi, tình yêu của tôi, mười năm thanh xuân của tôi.

Hắn còn chà đạp cả tình yêu cuối cùng mà bố tôi để lại.

Triệu Hằng.

Tôi tuyệt đối… không để anh đạt được mục đích.

Tôi nhìn chằm chằm vào đống tài liệu trong tay, ánh lửa trong mắt đủ thiêu rụi cả thế giới.

Tôi phải giành lại công ty của mình.

Tôi sẽ khiến anh – trắng tay, không còn gì hết.

06

Cuộc họp cổ đông của Hằng Niệm Công nghệ chìm trong bầu không khí ngột ngạt đến mức có thể vắt ra nước.

Tôi ngồi ngay vị trí vốn thuộc về Triệu Hằng, bình tĩnh nhìn từng gương mặt cổ đông trong phòng.

Bọn họ có người là công thần theo Triệu Hằng từ những ngày đầu lập nghiệp, có người là nhà đầu tư vào sau.

Ánh mắt họ nhìn tôi có dò xét, có hoài nghi, cũng có sự khinh thường lộ rõ.

Giữa một nơi quyền lực toàn đàn ông, tôi – một “bà Triệu” – trông chẳng khác gì người ngoài cuộc.

“Cô Cố, hôm nay chúng tôi tới đây là để nghe cô trình bày về định hướng tương lai của công ty.”

Người lên tiếng là phó tổng giám đốc Lý Đức Minh – con chó trung thành nhất bên cạnh Triệu Hằng.

“Dù Tổng giám đốc Triệu đang lâm bệnh, nhưng công ty không thể một ngày không người lèo lái. Chúng tôi cần một lời giải thích cho cổ đông và nhân viên.”

Nghe thì tử tế, nhưng thực chất là đang tạo áp lực, ép tôi nhường chỗ.

Tôi không để ý đến hắn, chỉ lặng lẽ lấy ra một tập tài liệu, phát cho từng người trong phòng.

“Trước khi nói về tương lai, chi bằng chúng ta cùng tính lại món nợ cũ.”

Các cổ đông nhìn nhau, khó hiểu, rồi mở tài liệu ra.

Khi nội dung bên trong hiện rõ, từng khuôn mặt đều lập tức biến sắc.

Tài liệu ghi rõ: sao kê ngân hàng việc Triệu Hằng chiếm dụng quỹ tín thác mà bố tôi để lại, bản sao hợp đồng đầu tư gốc.

Và cả chuỗi chứng cứ về việc hắn lợi dụng chức vụ làm giả sổ sách, âm thầm chuyển tài sản công ty ra các tài khoản nước ngoài.

Lý Đức Minh “rầm” một tiếng gập mạnh tài liệu lại, mặt đỏ bừng:

“Vô căn cứ! Cô đang vu khống! Cô đang làm lung lay nền tảng công ty!”

Hắn cố gắng phản bác, nhưng giọng đã bắt đầu run rẩy.

Tôi nhìn hắn, lạnh lùng:

“Phó tổng Lý, anh kích động làm gì?”

“Tài khoản chuyển tiền của Triệu Hằng, hình như có một người thụ hưởng trùng tên với con trai anh thì phải?”

“Anh có cần tôi lấy thêm bằng chứng ra, để mọi người cùng kiểm tra không?”

Lý Đức Minh lập tức câm nín, mồ hôi lấm tấm trên trán.