Mẹ tôi sững người một lát, dường như nhận ra tâm trạng tôi không tốt. Bà cười dịu dàng, nói:

“Được, con gái làm gì mẹ cũng ủng hộ. Mà cái cậu Cố Tinh Trầm đó, mẹ chưa từng thích nó. Chỉ là… chồng sắp cưới mới của con là ai? Đáng tin không?”

“Mai rồi nói… con hơi mệt.”

Mẹ dặn tôi nghỉ ngơi cho tốt rồi cúp máy.

Chưa đầy một phút sau, bố tôi chuyển khoản cho tôi mười vạn.

“Con gái ngoan, đừng ủy khuất bản thân.” – Ông nhắn WeChat cho tôi.

Khóe môi tôi khẽ cong lên. Nhìn đi, không có Cố Tinh Trầm, tôi vẫn có thể sống rất tốt.

Chỉ là, điện thoại bỗng reo lên.

Là Cố Tinh Trầm gọi.

Tôi ấn từ chối.

Anh ta gọi lại.

Tôi lại từ chối.

Anh ta vẫn cố chấp gọi tiếp.

Không chút do dự, tôi chặn số anh ta.

Chưa đầy một phút sau, một tin nhắn từ số lạ hiện lên:

“Thẩm Vãn Tinh, tôi cho em cảm giác tồn tại mà em muốn rồi đấy. Tôi đã gửi thiệp mời điện tử cho lễ đính hôn của chúng ta đến tất cả mọi người. Một tháng sau, đợi tôi về, chúng ta sẽ đính hôn. Em hài lòng chưa?”

“San San nói cô ấy muốn đích thân xin lỗi em. Nghe máy đi.”

Nhìn thấy dòng tin cuối cùng, tôi không nhịn được bật cười thành tiếng.

Thật nực cười.

Anh ta và Cảnh San San yêu đương mặn nồng, có thể đừng kéo tôi vào làm một phần trong trò chơi của họ được không?

Một tin nhắn mới lại hiện lên:

“Nể tình đứa bé, chỉ cần em nghe máy, tôi có thể tha thứ cho tất cả những gì em đã làm tối nay.”

Nhắc đến đứa bé, tim tôi lại nhói lên.

Cố Tinh Trầm, anh còn không biết rằng con của chúng ta đã không còn nữa.

Khi anh cùng Cảnh San San chạy đi tìm con mèo của cô ta, tôi đã nằm trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo, tận mắt cảm nhận sinh mệnh nhỏ bé ấy từng chút từng chút rời khỏi cơ thể mình, từ đó, chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.

Tôi bỗng nghĩ, nếu một ngày nào đó, khi anh tìm thấy cuốn nhật ký tôi để lại cùng với tờ giấy chứng nhận phá thai, liệu anh sẽ có phản ứng thế nào?

Điện thoại lại rung lên.

“Đây là nhượng bộ cuối cùng của tôi, tôi tuyệt đối không thể không đi cùng San San ra nước ngoài. Thẩm Vãn Tinh, em đừng quá đáng.”

Tôi thẳng tay chặn số.

Mở WeChat, tôi đăng một dòng trạng thái lên vòng bạn bè:

“Một tháng sau, lễ đính hôn – Thẩm Vãn Tinh & Sở Yển Trạch. Hoan nghênh mọi người đến dự.”

Tôi không biết bản thân đã có tâm trạng gì khi đăng dòng trạng thái này, chỉ là tôi cố tình viết tên mình và Sở Yển Trạch thật rõ ràng, không để lại bất kỳ hiểu lầm nào.

Vừa đăng xong chưa đến một phút, điện thoại lại điên cuồng đổ chuông.

Là số lạ.

Gọi một lần, tôi chặn một lần.

Ngay đến khi trong nhóm chat chung của chúng tôi, Cố Tinh Trầm cũng chủ động thêm lại tôi:

“Thẩm Vãn Tinh, rốt cuộc em đang làm cái trò gì vậy? Ồn ào cũng phải có giới hạn chứ. Tôi đã nói rồi, một tháng sau về nước đính hôn, em còn có gì không hài lòng?”

6

Nhóm này vốn là nhóm của tôi và vài người bạn thân. Ngày trước, tôi chính là người kéo Cố Tinh Trầm vào, hy vọng anh có thể hòa nhập vào vòng tròn bạn bè của tôi.

Nhưng từ đầu đến cuối, anh đều chưa từng để tâm. Sau khi vào nhóm, anh chưa từng nói một câu nào. Không ngờ, câu đầu tiên anh nói lại là câu này.

Tôi còn gì không hài lòng ư?

Không có gì cả.

Từ giây phút tôi quyết định rời đi, tôi đã chẳng còn bất cứ điều gì để bất mãn với anh nữa.

Bạn bè trong nhóm nhìn thấy tin nhắn của Cố Tinh Trầm đều tò mò hỏi tôi:

“Cãi nhau à?”

Người hỏi càng lúc càng nhiều, tôi dứt khoát chụp màn hình bài đăng trên vòng bạn bè, gửi thẳng vào nhóm:

“Sắp kết hôn rồi, mong bạn trai cũ tự trọng.”

Những người khác không hề nể mặt Cố Tinh Trầm, lập tức ào ào chúc phúc:

“Chúc mừng Vãn Vãn sắp đính hôn! Đến lúc đó nhất định gửi cậu bao lì xì to nhất!”

“Chúc Vãn Vãn và Sở Yển Trạch trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử!”

“Bao giờ thì kéo chú rể vào nhóm giới thiệu cho tụi này làm quen đây?”

Bỗng nhiên, một dãy “??????” hiện lên.

Là Cố Tinh Trầm gửi.

Không chút do dự, tôi trực tiếp đá anh ta ra khỏi nhóm.

Sau đó, tôi thêm Sở Yển Trạch vào.

“Giới thiệu một chút, đây là bạn trai tôi, cũng là chồng tương lai của tôi.”

Vừa vào nhóm, Sở Yển Trạch liền gửi một phong bao lì xì.

Tôi nhìn anh trò chuyện với bạn bè của tôi, từng lời đều kiên nhẫn, dịu dàng.

“Cảm ơn mọi người đã quan tâm và chăm sóc Vãn Vãn suốt những năm qua.”

“Từ nay về sau, Vãn Vãn sẽ do tôi bảo vệ và yêu thương. Tôi nhất định sẽ đối xử với cô ấy thật tốt.”

Nhóm chat lập tức trở nên sôi nổi.

“Hai người quen nhau thế nào vậy?”

“Anh bắt đầu để ý đến Vãn Vãn từ bao giờ?”

“Không được bắt nạt cô ấy đâu đấy!”

Sở Yển Trạch rất kiên nhẫn, từng câu từng chữ đều trả lời cẩn thận.

“Tôi để ý cô ấy từ rất nhiều năm trước rồi. Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy là ở câu lạc bộ tranh biện, lúc ấy, cô ấy chỉ có một mình nhưng có thể làm cho bốn người đội đối thủ cứng họng không nói nên lời. Khi đó, cô ấy không biết rằng, dáng vẻ ấy của cô ấy có sức hút đến nhường nào.”

“Sao tôi có thể bắt nạt cô ấy được chứ? Tôi, Sở Yển Trạch, thề rằng, sẽ trao cho Thẩm Vãn Tinh tất cả những gì tốt nhất mà tôi có thể.”

Tôi nhìn dòng tin nhắn trong nhóm ngày càng nhiều, nhưng bỗng nhiên có chút hoảng hốt.

Khi xưa, tôi kéo Cố Tinh Trầm vào nhóm này, chẳng phải cũng là vì có cùng một mong đợi như vậy sao?

Mong rằng, trước mặt mọi người, anh ấy sẽ nói rằng anh yêu tôi thế nào, nhớ tôi bao lâu, muốn đối tốt với tôi ra sao.

Nhưng bây giờ, người nói những điều này, lại trở thành một người khác.

Mắt tôi nhòe đi, đến khi phản ứng lại, nước mắt đã rơi từng giọt to lên màn hình, làm mờ đi sáu chữ mà Sở Yển Trạch vừa gửi:

“Mãi mãi yêu Thẩm Vãn Tinh.”

Điện thoại lại đổ chuông.

Nhìn thấy tên người gọi hiển thị là “Giao hàng – Đồ ăn”, tôi nghĩ rằng có lẽ là Sở Yển Trạch đặt gì đó cho tôi, nên hoàn toàn không đề phòng mà bấm nghe máy.

Nhưng tôi không ngờ, đầu dây bên kia lại là giọng nói của Cố Tinh Trầm.

Anh mượn điện thoại của anh giao hàng, bằng mọi cách cũng phải tìm được tôi.

Tim tôi nhói lên, muốn tắt máy ngay lập tức.

Nhưng một tia cảm xúc còn vương lại trong lòng, vừa là đau đớn, vừa là chút gì đó chưa thể buông bỏ, khiến ngón tay tôi run rẩy.

Tôi nhìn quanh, thấy dì Chu không ở gần, liền đứng dậy, đi đến bên cửa sổ.

Không thể chịu đựng nổi nữa, tôi lạnh giọng:

“Anh phiền quá rồi đấy! Chúng ta đã chia tay rồi, anh có biết không?”

Có lẽ vì giọng điệu đầy mất kiên nhẫn của tôi khiến anh ta nhất thời sững sờ, đầu dây bên kia rơi vào im lặng rất lâu.

Tôi hít sâu, buộc mình phải kiên quyết:

“Không nói gì thì tôi cúp máy đây.”

Lúc này, tôi có thể nghe rõ tiếng tim mình đập dồn dập.

Không thể sa vào nữa.

Tôi đã nhẫn nhịn đủ một trăm lần ủy khuất, đã đến giới hạn cuối cùng rồi.

Nếu còn tiếp tục dây dưa, người tổn thương chỉ có thể là chính tôi.

Tôi phải rời xa anh.

Tôi nhất định phải rời xa Cố Tinh Trầm.

“Tôi không đồng ý chia tay.”

Giọng nói của Cố Tinh Trầm vang lên đúng lúc.

“Chia tay chỉ cần một người đồng ý là đủ.” Tôi đáp.

Anh ta bật cười lạnh:

“Thẩm Vãn Tinh, em đủ rồi đấy. Chúng ta bên nhau sáu năm, tôi đã nói rồi, tháng sau về nước sẽ đính hôn với em. Chỉ vì chút chuyện cỏn con này mà em đòi chia tay? Em có thể nghĩ cho đứa bé một chút không?”

“Anh còn nhớ đến con sao?”

Nỗi đau mất con một lần nữa xé toạc trái tim tôi, suýt nữa tôi đã sụp đổ hoàn toàn.

Anh có biết không…

Có biết rằng đứa bé của chúng ta đã không còn nữa.

Nó đã mất từ lâu rồi!

Ngay lúc anh đang cùng Cảnh San San tìm con mèo của cô ta, tôi đã nằm trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo, tận mắt nhìn sinh mệnh nhỏ bé ấy từng chút từng chút trôi khỏi cơ thể mình, từ đó, chẳng còn bất kỳ liên quan gì đến tôi nữa.

Nhưng anh vẫn tiếp tục nói, như thể đang trút hết mọi bức xúc trong lòng, liên tục trách móc tôi:

“Em đã từng phá thai một lần vì tôi rồi, chẳng lẽ muốn làm thêm lần nữa? Tôi xin em đấy, em cũng sắp ba mươi rồi, có thể nào trưởng thành một chút không? Trước khi giận dỗi tôi, em có thể suy nghĩ đến hậu quả không?”

“Em làm ra cái thiệp đính hôn vớ vẩn kia, chẳng phải chỉ để kích thích tôi thôi sao? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi và San San chỉ là bạn, tôi chỉ đi cùng cô ấy một tháng…”

Tim tôi như bị một bàn tay siết chặt, đau đến mức không thở nổi.

Cuối cùng, tôi không thể nhịn được nữa, gào lên cắt ngang lời anh ta:

“Anh và Cảnh San San có quan hệ gì thì liên quan quái gì đến tôi?!”

Tôi cũng không ngờ giọng mình lại cao vút lên như thế, nghe giống hệt một người phụ nữ chanh chua đang làm ầm ĩ.

Hít một hơi thật sâu, tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng bàn tay cầm điện thoại vẫn run lên không kiểm soát được.

“Chúng ta đã chia tay rồi. Tôi sắp đính hôn với người khác. Sau này đừng làm phiền tôi nữa.”