7

Thái độ của Hoắc Yến Chu khiến tôi hơi ngỡ ngàng.

Tôi không nghĩ anh ta lại để tâm đến chuyện tôi chặn liên lạc của anh ta như vậy.

Để tránh thêm hiểu lầm, tôi quyết định nói rõ ràng:

“Hoắc Yến Chu, chúng ta đều là người trưởng thành. Hôm đó tôi là người chủ động, nên tôi cũng hiểu rõ chuyện này không ai nợ ai.

Anh đã tìm được tôi ở bệnh viện, vậy chắc cũng biết… tôi nhất định sẽ giữ lại đứa bé.

Tôi có tiền, có thể tự nuôi con, sẽ không làm phiền đến anh.

Nếu anh vẫn thấy lo, chúng ta có thể ký thỏa thuận bảo mật.”

Động tác hôn lên vành tai tôi của Hoắc Yến Chu đột nhiên khựng lại, giọng nói trầm xuống:

“Một mình em?

Vậy nếu sau này con hỏi về bố thì sao?

Nếu nó muốn xem ảnh của bố thì sao?”

Tôi đã nghĩ về chuyện này từ trước.

“Tôi sẽ nói với con là bố nó đã mất rồi.

Ảnh có thể dùng AI để ghép. Còn về nguyên nhân cái chết, cứ bảo là tai nạn giao thông.

Nếu anh không thích, anh có thể tự chọn một cái chết đẹp đẽ hơn cho mình.

Còn nếu sau này anh muốn gặp con, cũng không sao.

Chỉ cần để nó gọi anh là chú là được.”

Hoắc Yến Chu ban đầu nhíu mày, nhưng nghe đến câu cuối cùng, anh ta lại bật cười vì tức giận:

“Gọi tôi là chú?

Thẩm Thu Ngộ, rốt cuộc em coi tôi là gì vậy?”

Tôi nghẹn lời, không chắc ý anh ta là gì.

Tôi đã nghĩ ra cả đường lui cho anh ta rồi, sao anh ta còn chưa hài lòng?

“Hoắc Yến Chu, tôi chỉ không muốn làm phiền anh quá nhiều thôi.

Dù sao hôm đó, anh cũng rời đi rất dứt khoát.”

Vừa nói, tôi vừa quan sát sắc mặt của anh ta, cân nhắc một khả năng khác—

Anh ta không phải đang định tranh quyền nuôi con với tôi đấy chứ?

Hoắc Yến Chu hít sâu mấy lần, cuối cùng mới bất đắc dĩ lên tiếng:

“Tôi chưa từng nghĩ em là phiền phức.”

Tôi hơi sững người.

Trong lòng chợt lóe lên một suy đoán có phần hoang đường.

Hoắc Yến Chu nhìn tôi rất lâu, giọng anh ta trầm ổn, giải thích từng câu một:

“Hôm đó, dự án của chi nhánh bên Pháp có vấn đề, tôi buộc phải đích thân bay sang xử lý.

Tôi đã để lại một tờ giấy nhắn, bảo em đợi tôi về.

Thế mà em chẳng thấy gì cả.”

Giấy nhắn?

Tôi thực sự không thấy.

Trong thời đại công nghệ phát triển như bây giờ, anh ta còn viết giấy nhắn làm gì?

Hơn nữa, lúc đó tôi chỉ nghĩ đến chuyện chạy trốn, còn chẳng kịp để ý xem có tờ giấy nào ở đầu giường hay không.

Hoắc Yến Chu tiếp tục trách móc:

“Đến khi tôi muốn liên lạc lại với em, mới phát hiện ra em đã chặn hết tất cả số điện thoại và tài khoản của tôi.

Thẩm Thu Ngộ, trong mắt em, tôi là thứ gì vậy? Một bí mật không thể lộ ra sao?”

Tôi cười gượng:

“Anh nói quá rồi.

Nhưng chẳng lẽ chỉ vì ngủ một đêm mà sáng ra chúng ta phải kết hôn sao?”

Anh ta cúi mắt nhìn tôi, chậm rãi hỏi ngược lại:

“Sao lại không thể?”

Tôi lập tức mở to mắt, không dám tin:

“Anh nghiêm túc à?

Hoắc Yến Chu, anh thích trẻ con đến thế sao?”

Anh ta nhìn tôi rất lâu, đôi mắt sâu thẳm, ánh nhìn có chút mệt mỏi.

Giọng anh ta trầm thấp, mang theo chút ý tứ khó đoán:

“… Cứ coi như là vì tôi thích trẻ con đi.”

8

Tất nhiên, tôi không đồng ý với đề nghị của Hoắc Yến Chu.

Chuyện này quá hoang đường.

Tôi và Kỳ Việt từ yêu thương đến chán ghét, quấn quýt bao nhiêu năm cuối cùng cũng chẳng có kết thúc đẹp.

Tôi không muốn lại tùy tiện nhảy vào một cuộc hôn nhân khác.

Hoắc Yến Chu không ép buộc tôi, chỉ lạnh lùng nhìn tôi thêm lại tất cả các phương thức liên lạc với anh ta.

Anh ta còn dặn, lần sau đi khám thai nhất định phải báo cho anh ta biết.

Tôi cau mày:

“Thật sự cần thiết đến thế sao?”

Không biết có phải tôi nhầm không, nhưng tôi có cảm giác nụ cười của anh ta mang theo chút nghiến răng nghiến lợi:

“Không phải em nói tôi thích trẻ con sao?

Một người thích trẻ con, làm sao có thể để em đi khám thai một mình?”

… Được rồi.

Tôi tôn trọng quyền lợi của anh ta với tư cách là cha ruột.

Hơn nữa, anh ta vẫn là cây hái ra tiền của tôi trong giới kinh doanh.

Chút thể diện này, tôi vẫn nên giữ.

Từ hôm đó, Hoắc Yến Chu bắt đầu quan tâm đến việc ăn uống, sinh hoạt của tôi, thậm chí còn mua sắm đồ dùng cho em bé.

Có lần anh ta đi công tác châu Âu, đích thân đặt một chiếc nôi trẻ em được làm thủ công bởi một nghệ nhân nổi tiếng, đẩy về tận nhà tôi.

Bên trong còn nhét đầy tã bỉm, sữa bột, kem dưỡng da cho trẻ sơ sinh.

Anh ta có vẻ… thực sự mong chờ đứa bé ra đời.

Dần dần, tôi cũng quen với điều đó.

Cho đến khi gặp lại Kỳ Việt tại buổi đấu giá nửa tháng sau.

Lúc tôi cùng Hoắc Yến Chu bước vào hội trường, tôi chạm mặt với Kỳ Việt.

Bạch Noãn Noãn khoác tay anh ta, trong mắt tràn đầy sự đắc ý.

Đã lâu không gặp, khi nhìn thấy tôi đi bên cạnh Hoắc Yến Chu, Kỳ Việt hiếm khi sững người trong chốc lát.

Anh ta mấp máy môi, dường như định nói gì đó.

Nhưng Bạch Noãn Noãn lại không cho anh ta cơ hội:

“Anh yêu, em hơi mệt rồi, mình qua bên kia ngồi nghỉ chút nhé?”

Trước khi rời đi, cô ta còn không quên quay lại, để lại cho tôi một nụ cười đầy khiêu khích.

Tôi chẳng buồn bận tâm.

Dù sao tôi cũng đang mang thai, cần tránh xa mấy thứ gây khó chịu này.

Buổi đấu giá lần này, các món đồ đều khá bình thường, tôi chẳng có mấy hứng thú.

Cho đến khi tôi nhìn thấy một chiếc vòng cổ.

Chiếc vòng này rất đẹp, tôi đã thích từ nhiều năm trước nhưng chưa từng có cơ hội mua được.

Giá khởi điểm 800.000 tệ.

Tôi giơ bảng đầu tiên.

Bạch Noãn Noãn lập tức không chịu thua, theo sát phía sau tôi.

“1 triệu.”

“1 triệu 500 ngàn.”

Cuối cùng, Kỳ Việt giơ bảng:

“3 triệu.”

Anh ta biết rõ tôi đã muốn có chiếc vòng này từ lâu.

Vậy mà vẫn cố tình tranh giành với tôi, để tặng cho Bạch Noãn Noãn.

Tôi liếc qua hướng của bọn họ, đúng lúc bắt gặp ánh mắt đắc ý của cô ta.

Tôi hiểu, có khi cô ta cũng chẳng thích chiếc vòng này đến thế, mà chỉ đơn giản không muốn để tôi có được nó.

“3 triệu, lần thứ nhất.”

“3 triệu, lần thứ hai.”

Tôi không giơ bảng nữa.

Hoắc Yến Chu nắm lấy tay tôi, định tăng giá.

“5 trăm…”

Chưa để anh ta nói hết, tôi vội vàng ấn tay anh ta xuống:

“Năm cái gì mà năm? Anh điên à?”

Anh ta nhìn tôi với vẻ vô tội:

“5 triệu cũng không đắt, chẳng phải em rất thích sao?”

Tôi cười khẩy:

“Sao lại không đắt? Chẳng qua là anh chưa từng nghèo thôi.”

Chỉ những người từng rơi xuống tận cùng của sự khốn khó mới hiểu, 5 triệu thực sự là một con số rất lớn.

Khi một người tuyệt vọng đến mức cùng đường, đừng nói là 5 triệu, chỉ cần 500 tệ thôi cũng có thể khiến họ liều mạng.

Nhưng những đạo lý này, một người chưa từng trải qua như Hoắc Yến Chu e rằng sẽ chẳng bao giờ hiểu được.

Tôi lắc đầu:

“Đừng đấu giá nữa, tôi không thích mua những thứ bị đội giá quá cao.

Kỳ Việt đã trả 3 triệu, số tiền này đã vượt xa giá trị thực của chiếc vòng.

Anh ta muốn làm kẻ ngốc thì cứ để anh ta làm.”

Dù sao, thỏa thuận phân chia tài sản cũng đã được Kỳ Việt ký xong.

Bây giờ anh ta tiêu tiền, đều là từ phần tài sản còn lại của anh ta.

3 triệu có thể không là gì, nhưng tích tiểu thành đại, tôi ước gì anh ta tiêu càng nhiều càng tốt.

“3 triệu, lần thứ ba.”

“Thành giao!”

Tiếng búa gõ xuống, buổi đấu giá chính thức kết thúc.

Sau đó, mọi người lần lượt rời khỏi hội trường.

Bạch Noãn Noãn cố tình đi ngang qua tôi, mở miệng đã là một câu khoe khoang:

“Chị Thu Ngộ, chị giận à? Cũng tại A Việt thôi, anh ấy thấy em thích thì lập tức nhường lại. Hay là em cho chị mượn xem một chút nhé?”

Kỳ Việt đứng bên cạnh cô ta, im lặng nhìn toàn bộ cảnh này.

Anh ta đúng là cưng chiều Bạch Noãn Noãn đến mức để cô ta tùy ý chạy đến khiêu khích tôi hết lần này đến lần khác.

Tôi khẽ cong môi, cười nhạt:

“Không cần đâu, tôi cũng chẳng thích đến mức đó. Nếu cô thích thì cứ giữ lấy.

Dù sao… thứ mà cô nhắm đến, thì có gì đáng giá đâu?”

Nói rồi, tôi cố ý liếc sang Kỳ Việt đang đứng bên cạnh cô ta.

Gương mặt Kỳ Việt lập tức tối sầm lại, giọng điệu không giấu nổi sự khó chịu:

“Thẩm Thu Ngộ, sao em lại trở nên thế này?

Chỉ là một sợi dây chuyền thôi, có cần phải cay nghiệt như vậy không?

Cùng lắm, sau này anh sẽ đền cho em một sợi khác.”

Tôi nhìn anh ta một lúc, sau đó thản nhiên đáp:

“Không cần đâu, như anh nói đấy, chỉ là một sợi dây chuyền thôi.

Tôi không thiếu.”

Kỳ Việt khựng lại, dường như chợt nhớ ra điều gì đó.

Tôi là một nhà thiết kế trang sức.

Số vốn đầu tiên để anh ta gây dựng công ty, chính là 1 triệu tệ mà tôi kiếm được nhờ bán bản quyền thiết kế của mình.

Khi đó, anh ta ôm chặt tôi, mắt đỏ hoe, nói rằng sau này nhất định sẽ mua cho tôi thật nhiều trang sức đẹp.

Thế nhưng cuối cùng, thứ duy nhất tôi nhận được chỉ là một chiếc nhẫn bình thường đến mức không thể bình thường hơn.

Tôi làm bạn gái của anh ta suốt bốn năm, làm “bà Kỳ” danh nghĩa suốt ba năm.

Chỉ với một viên kim cương nhỏ, anh ta đã đánh cắp bảy năm thanh xuân quý giá nhất của tôi.

Lời hứa chỉ đáng tin vào khoảnh khắc nó được thốt ra.

Mà lòng người thì thay đổi từng giây.

Yêu nhau đến cuối cùng, ai đi đường nấy, tất cả chỉ còn phụ thuộc vào lương tâm.

Giờ đây, anh ta có công ty của anh ta, tôi cũng đã có sự nghiệp riêng.

Thương hiệu trang sức của tôi sớm đã vang danh toàn cầu.

Thứ tôi thích, tôi có thể tự mua.

Tôi đã không cần anh ta từ lâu rồi.

Kỳ Việt có vẻ thất thần, ký ức cũ tràn về.

Khi anh ta nhìn tôi lần nữa, trong ánh mắt thấp thoáng chút áy náy và luyến tiếc.

Đúng lúc này, một bóng người cao lớn bước đến, chắn hoàn toàn tầm nhìn của anh ta.

Hoắc Yến Chu lạnh nhạt lên tiếng, giọng điệu lười biếng nhưng tràn đầy châm chọc:

“Kỳ tiên sinh, lâu ngày không gặp, khẩu vị đổi rồi à? Giờ thích trà xanh rồi sao?”

Khi nhắc đến từ “trà xanh”, ánh mắt anh ta lướt qua Bạch Noãn Noãn một cách đầy ẩn ý.

Gương mặt cô ta lập tức cứng đờ, cố gắng nhẫn nhịn nhưng biểu cảm đã vặn vẹo đến mức méo mó.

Tôi không còn hứng thú đứng đây xem kịch nữa.

“Hoắc Yến Chu, đi thôi.”

Việc tôi gọi thẳng tên anh ta dường như khiến Hoắc Yến Chu cảm thấy hài lòng.

Anh ta hơi cong môi, khẽ cười:

“Ừ.”

Tưởng rằng mọi chuyện đến đây là kết thúc, cuối cùng cũng được yên tĩnh.

Nhưng không ngờ, Kỳ Việt đột nhiên đổi ý—