Cô chợt nhớ lại kiếp trước, mỗi ngày đều dậy từ khi trời còn chưa sáng.

Cà phê của Phong Lâm Xuyên phải đúng 85 độ, bánh mì sandwich phải nướng giòn vàng đều. Quần áo của bọn trẻ đều giặt tay, ngay cả tất cũng phải là thẳng không nếp gấp.

Vậy mà đổi lại là gì?

Là sự dịu dàng anh dành cho Mạnh Thư Hàm.

Là sự gần gũi của con cái với “dì Thư Hàm”.

Là cái chết cô đơn của cô vào sinh nhật 62 tuổi.

“Giang Tịnh Nguyệt.” Giọng anh lạnh đi. “Giận thì nói thẳng, đừng như con nít ba tuổi.”

Cô khẽ kéo môi: “Em không giận, chỉ là muốn nghỉ ngơi.”

Cô vừa dứt lời, cánh cửa bị đẩy mạnh ra.

Phong Dục và Phong Duệ lao vào, khuôn mặt nhỏ tràn đầy giận dữ.

“Mẹ lười quá đi!” Phong Duệ hét lớn. “Chúng con muốn dì Thư Hàm chăm sóc cơ!”

Phong Dục cũng la lên: “Dì Thư Hàm dịu dàng hơn mẹ, siêng năng hơn mẹ, tốt hơn mẹ cả vạn lần!”

Ánh mắt của Phong Lâm Xuyên vẫn khóa chặt trên khuôn mặt Giang Tịnh Nguyệt, như thể đang chờ cô mềm lòng.

Nhưng cô chỉ hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói: “Đã vậy thì cứ để cô ấy đến đi. Em không có ý kiến.”

Cả căn phòng như ngưng đọng lại trong phút chốc.

Gương mặt Phong Lâm Xuyên hoàn toàn trầm xuống.

“Em chắc chứ?”

Giang Tịnh Nguyệt gật đầu: “Rất chắc.”

“Ba đi nhanh lên!” Phong Duệ nắm tay áo anh kéo kéo. “Con muốn dì Thư Hàm đến ngay bây giờ!”

“Có dì Thư Hàm rồi, chúng con không cần mẹ nữa!” Phong Dục nhăn mặt làm trò, “Mẹ biến đi đi! Rời khỏi nhà này!”

Phong Lâm Xuyên không hề ngăn cản bọn trẻ, chỉ khẽ cau mày, ánh mắt lạnh nhạt như nhìn một người xa lạ đang gây chuyện.

“Đủ rồi.”

Giọng anh vang lên lạnh lẽo, đôi môi mỏng khẽ nhúc nhích, ngón tay thản nhiên chỉnh lại khuy áo.

“Tôi còn họp hội đồng qua video. Em muốn vứt gì thì vứt, đừng làm phiền.”

Cánh cửa đóng sầm lại, nước mắt Giang Tịnh Nguyệt cuối cùng cũng rơi xuống.

Trái tim cô như bị xé toạc, mỗi hơi thở đều như rỉ máu.

Cô lau nước mắt, nhìn đống hỗn độn dưới chân, bỗng bật cười khẽ.

Yên tâm đi.

Cô sẽ không làm phiền anh nữa.

Cả phần đời còn lại – cũng sẽ không.

Từ ngày ký vào đơn ly hôn, Giang Tịnh Nguyệt không còn lo việc nhà.

Cô không còn dậy từ năm giờ sáng để chuẩn bị bữa sáng dinh dưỡng cho con, không còn thức khuya nấu canh giải rượu đợi Phong Lâm Xuyên về.

Tất cả những việc từng được xem là trách nhiệm của cô, giờ đều giao lại cho người giúp việc.

Lúc đầu, chẳng ai thấy có gì khác biệt.

Cho đến khi Phong Dục đi học trễ bị cô giáo mắng.

Phong Duệ tìm không thấy vở bài tập.

Chiếc đồng hồ bỏ túi của Phong Lâm Xuyên cũng ngừng chạy.

Người giúp việc luống cuống tay chân, nhưng làm sao cũng không thể đạt đến tiêu chuẩn của nữ chủ nhân trước kia.

Chén bát chưa rửa chất đầy trong bếp.

Đồ chơi vương vãi khắp phòng khách.

Áo sơ mi là xong vẫn nhăn nhúm.

Ngôi nhà từng gọn gàng ngăn nắp, giờ đây dần trở nên hỗn loạn.

Ngày đầu tiên Mạnh Thư Hàm dọn vào, cô ta đã bắt đầu chỉ đạo người giúp việc sắp xếp lại phòng khách.

“Bộ sofa này nhìn nặng nề quá.”

Ngón tay thon của cô ta nhẹ nhàng vuốt qua lớp da ghế, sau đó quay sang cười dịu dàng với Phong Lâm Xuyên:

“Lâm Xuyên, chúng ta đổi sang bộ màu trắng kem nhé?”

Phong Lâm Xuyên không chớp mắt, trực tiếp ra lệnh cho quản gia:

“Làm theo lời cô Mạnh.”

Giang Tịnh Nguyệt đứng ở chiếu nghỉ cầu thang, lặng lẽ nhìn những người thợ dọn đi bộ sofa mà cô đã lựa chọn kỹ lưỡng từ nửa năm trước.

Phong Dục và Phong Duệ líu ríu theo sau Mạnh Thư Hàm, hớn hở chỉ trỏ:

“Dì Thư Hàm, gối ôm này cũng phải đổi luôn! Mẹ chọn xấu quá!”

Mạnh Thư Hàm dịu dàng xoa đầu bọn trẻ:

“Được, đổi hết.”

Ngón tay Giang Tịnh Nguyệt siết nhẹ lại, rồi nhanh chóng buông ra.

Những chiếc gối ấy, là lúc cô mang thai đã từng mũi kim từng đường chỉ khâu nên, bên trong nhồi bông chống dị ứng – vì da con cô khi còn bé rất nhạy cảm.

Giờ thì, chúng bị thẳng tay ném vào thùng rác.

Những ngày sau đó, căn nhà này trở nên ngày càng xa lạ.

Trên bàn ăn, Mạnh Thư Hàm ngồi vào vị trí vốn thuộc về Giang Tịnh Nguyệt, nhẹ nhàng gắp thức ăn cho hai đứa trẻ.

Phong Lâm Xuyên thỉnh thoảng đích thân rót cho cô ta một ly cà phê, ngón tay thon dài đẩy ly đến trước mặt, trong mắt mang theo dịu dàng mà Giang Tịnh Nguyệt chưa bao giờ có được.

Tối đến, đèn phòng khách dịu lại, bốn người chen chúc ngồi xem phim trên sofa.

Phong Duệ rúc vào lòng Mạnh Thư Hàm, Phong Dục tựa vào vai Phong Lâm Xuyên, tiếng cười vang lên không ngớt.

Khi Giang Tịnh Nguyệt bước ngang qua, không một ai nhìn về phía cô.

Cô giống như một cái bóng, hoàn toàn vô hình trong chính ngôi nhà của mình.

Điều nực cười nhất là—trước đây, Phong Lâm Xuyên, Phong Dục và Phong Duệ đều khắt khe với chất lượng cuộc sống đến mức khiến người khác phát sợ.

Nhưng bây giờ thì sao?