3

Một luồng khí lạnh xuyên qua sống lưng, cảm giác buồn nôn mãnh liệt khiến tôi cúi người xuống, suýt nôn ra.

Ngay lúc đó, bụng tôi lại bị đá hai cú thật mạnh.

【Con đàn bà đê tiện, mày đang cười nhạo mẹ tao chết sớm à! Đáng chết! Tao đá chết mày!】

Cơn đau dữ dội khiến mắt tôi tối sầm lại.

Sự đả kích quá lớn, cộng thêm suốt thời gian dài bị thai nhi hút hết dưỡng chất, cuối cùng tôi không chịu nổi nữa mà ngất lịm.

Lúc tỉnh lại, tôi đang ở bệnh viện, nhìn lên trần nhà trắng toát, ngây người vài giây.

Thậm chí tôi còn nghi ngờ, tất cả những điều mình nghe được trước đó chỉ là một giấc mơ.

Nhưng giây tiếp theo, tiếng lòng của bọn chúng lại vang lên bên tai, đập tan mọi hy vọng trong tôi.

【Con đàn bà ngu ngốc này yếu quá, không biết cô ta còn sống nổi đến lúc tụi mình đủ tháng không nữa?】

【Vậy… vậy tụi mình có nên ăn ít lại không?】

【Mặc kệ cô ta, dù sao cũng đã bảy tháng rồi, cô ta chết thì mổ bụng ra tụi mình vẫn sống được.】

Tôi nắm chặt tay, quyết định phải lập tức đặt lịch phá thai.

Tôi muốn ngay lập tức lôi những con ác quỷ này ra khỏi cơ thể mình.

Nhưng vừa nảy ra ý định ấy, trong lòng tôi lại dâng lên một cảm giác không nỡ mãnh liệt.

Khoảnh khắc ấy, tôi có cảm giác như toàn thân bị ngâm trong nước đá.

Sợ hãi, hoang mang.

Tôi lại có thể cảm thấy không nỡ sao?

Theo bản năng, tôi nhớ đến niềm vui sướng tột độ khi biết mình mang thai, nhớ đến việc đã phải trải qua muôn vàn khó khăn để mang thai bảy tháng những đứa bé này…

Nhưng rất nhanh, tôi lập tức bừng tỉnh.

Không đúng! Chúng không phải con tôi, mà là những con ác quỷ muốn lấy mạng tôi!

Tất cả sự không nỡ ấy, chẳng qua là do nội tiết tố thai kỳ đang gây rối.

【Tôi… tôi thấy hơi sợ, lúc nãy cô ta có định giết tụi mình không?】

【Con đàn bà đê tiện kia, tốt nhất mày nên dẹp ngay cái ý nghĩ không nên có đi, nếu không tao nhất định sẽ không tha cho mày!】

【Đừng cắn cô ta nữa, như vậy tụi mình cũng đau mà… Ấy, ba đến rồi!】

Tôi ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy Phó Đình Châu bước vào.

Anh ta thấy tôi đã tỉnh, vội vàng đi tới bên giường bệnh.

“Noãn Noãn, em thấy sao rồi?”

Chương 4

Tôi nhìn vẻ mặt lo lắng của Phó Đình Châu, đôi mắt đau nhói, cay xè đến mức nước mắt suýt trào ra.

Tôi không sao tưởng tượng được người Phó Đình Châu từng yêu tôi tha thiết năm xưa, lại chính là người vừa nói ra những lời độc địa đó.

Càng không thể tin được, người đang tỏ vẻ quan tâm tôi lúc này, sau lưng lại ghê tởm tôi vì cho rằng tôi bẩn thỉu.

Tôi cúi đầu, cố nén sự run rẩy trong giọng nói.

“Không sao đâu, em đỡ nhiều rồi.”

Phó Đình Châu đưa tay vén tóc tôi ra sau tai, đồng thời giả vờ lơ đãng mà hỏi.

“Sao em lại ngất trước cửa? Em không biết lúc mở cửa thấy em ngã dưới đất, anh hoảng sợ đến mức nào đâu.”

Tim tôi đập thình thịch, bất chợt tăng tốc.

Anh ta đang dò xét, sợ tôi đã nghe được những điều không nên nghe.

Tôi giữ chặt nét mặt bình tĩnh.

“Khi đó em thấy bụng hơi đau, lo cho các con nên định tìm anh đưa đến bệnh viện.”

“Không ngờ mới bước ra đến cửa thì đã ngất rồi.”

Vừa nói, tôi làm bộ như chợt nhớ ra điều gì đó, nắm chặt tay anh ta, lo lắng hỏi.

“Các con sao rồi? Có bị ảnh hưởng gì không?”

“Không sao cả, bọn trẻ vẫn rất khỏe mạnh.”

Tôi làm ra vẻ thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy thì tốt quá.”

【Con đàn bà đê tiện này giỏi đóng kịch thật, lừa được cả ba rồi!】

Tình trạng sức khỏe không nghiêm trọng, rất nhanh đã làm xong thủ tục xuất viện.

Trên đường về, Phó Đình Châu lái xe, đột nhiên lên tiếng.

“Noãn Noãn, ba ngày nữa anh có một điều bất ngờ muốn dành cho em.”

Ba ngày nữa, chính là kỷ niệm ngày cưới của tôi và Phó Đình Châu.

Vì ngày này, tôi đã lên rất nhiều kế hoạch, còn chuẩn bị quà tặng rất tỉ mỉ, đầy ắp mong chờ.

Nhưng bây giờ…

Tôi siết chặt lòng bàn tay, cố nặn ra một nụ cười.

“Đến lúc đó, em cũng có một bất ngờ muốn dành cho anh.”

Phó Đình Châu, hy vọng đến lúc đó, anh sẽ thích món quà lớn mà tôi chuẩn bị.