Hôm nay là ngày đoàn viên.
Tôi vừa bày xong một bàn ăn đầy ắp món ngon thì con trai, con dâu và ba đứa cháu đã đồng loạt ngồi vào bàn, không ai nhìn tôi một cái.
Tôi còn chưa kịp tháo tạp dề thì con trai đã lên tiếng:
“Mẹ à, hôm nay lễ tết, bên con mới có dịp tụ họp đầy đủ, mẹ với ba ra ngoài ăn đi.”
Tôi đỡ người chồng đang mệt mỏi đứng cạnh, cổ họng nghẹn lại:
“Trên bàn vẫn còn chỗ, ngồi vẫn đủ mà. Nếu con thấy chật… hay là để ba con ngồi đi, ông ấy đang không khỏe.”
“Thì mẹ ăn trong bếp cũng được.”
Con dâu ho nhẹ hai tiếng, con trai lập tức nhíu mày khó chịu:
“Mẹ với ba người đầy mùi người già, bên ngoại con tới chơi, mẹ không thể để họ có không khí dễ chịu chút hả?”
Nghe con trai nói vậy, tôi bỗng thấy cả người như bị rút sạch sức lực.
“Được rồi, mẹ với ba ra ngoài ăn. Cả nhà… cứ vui vẻ đoàn viên đi.”
Tôi vừa dắt chồng bước ra khỏi cửa thì đụng ngay đứa con gái mà cả nhà luôn chê bai, ghét bỏ – đứa con gái vì bị ép bỏ học sớm nên bị gọi là “con nhỏ điên”.
Nó nhuộm tóc xanh lè, ngậm điếu thuốc trong miệng: “Ủa, mẹ? Trời lạnh vậy mà mẹ với ba cũng ra ngoài? Anh con đâu?”
Tôi đứng lặng nhìn nó, rồi khẽ mỉm cười.
Hay là… đổi đứa con khác mà thương yêu thử xem?
1
Con gái tôi vừa nhìn thấy chúng tôi, liền dập điếu thuốc ngay lập tức.
Nó chạy vài bước đến trước mặt tôi, rút từ túi ra một phong bao lì xì nhàu nát, nhét mạnh vào tay tôi:
“Mẹ, tiền tiêu Tết, ít thôi nhưng mẹ đừng chê nhé.”
Tôi cầm lấy phong bao mỏng dính ấy, mà tay nặng như đang giữ cả ngàn cân.
Ánh mắt nó rơi xuống người chồng tôi đang được tôi đỡ, ông ấy vừa lúc không nén nổi cơn ho, cúi gập người, ho đến nỗi cả thân hình run rẩy.
Ánh mắt Lý Lệ bỗng trở nên vừa tức giận vừa xót xa:
“Ba làm sao vậy? Sao ho dữ thế này?”
“Anh con đâu? Lý Vĩ đâu rồi? Ngày lễ mà dám đuổi ba mẹ ra khỏi nhà hả?”
Tôi còn chưa kịp nói, chồng tôi đã yếu ớt khoát tay, cố che giấu cho con trai:
“Không sao đâu, Tiểu Lệ, đừng làm lớn chuyện.”
“Anh con… nó đang ở trên kia đoàn tụ với bên nhà vợ.”
“Đoàn tụ à?” Lý Lệ cười lạnh, mái tóc xanh bị gió thổi tung, như những ngọn lửa nhỏ đang giận dữ.
“Họ đoàn tụ, còn ba mẹ ruột thì bị đuổi ra ngoài chịu gió lạnh? Cái đó gọi là người à?”
Nói xong, nó lập tức quay người, sải bước muốn lao lên lầu, dáng vẻ như sắp đạp cửa xông vào.
Tôi giật mình, vội vàng kéo tay nó lại:
“Tiểu Lệ, đừng nóng! Con đừng lên đó!”
Tôi quá hiểu tính nó, cũng hiểu rõ tính thằng con trai kia. Nó mà làm ầm lên, con trai con dâu chỉ càng thêm ghét bỏ chúng tôi, về sau sống càng khổ.
Tôi đành hạ giọng, gần như van nài mà nói dối:
“Không phải bọn nó đuổi đâu, là mẹ với ba muốn ra ngoài ăn chút đồ nhẹ thôi.”
“Bên trên đông người, ồn ào, ba con không khỏe, cần yên tĩnh.”
Lý Lệ khựng lại, quay đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy nghi ngờ.
Nó rút điện thoại ra, màn hình sáng lên giao diện của một app giao đồ ăn.
Ngón tay nó thao tác rất nhanh, rồi ngẩng đầu nói:
“Cầm đi mẹ! Đừng nói mấy câu vô ích đó!”
“Ra thuê khách sạn tốt nhất mà ở, ăn buffet hải sản, thích ăn gì thì ăn, đừng tiết kiệm nữa!”
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại — biểu tượng tài xế giao hàng nhỏ xíu, cùng dòng chữ hiển thị thu nhập hôm nay — tim tôi như bị ai bóp nghẹt.
Tôi biết rõ, công việc giao hàng của nó cực khổ thế nào, gió mưa dãi dầu, từng đồng đều là máu là mồ hôi.
Tôi cố gắng đẩy điện thoại của nó về lại:
“Mẹ không cần, mẹ có tiền. Con giữ lại mà xài.”
Ngay lúc chúng tôi đang giằng co, tôi nhận được tin nhắn WeChat từ con trai.
【Mẹ đưa con nhỏ kia đi chỗ khác đi, đừng để nó lên làm mất mặt, ảnh hưởng tâm trạng ba vợ con.】
Một dòng chữ ngắn ngủn, lại khiến lòng tôi đau nhói thêm một tầng.
Tôi run rẩy mở WeChat Moments.
Bài đăng mới nhất, là do con dâu vừa đăng cách đó vài phút.
Một tấm ảnh gia đình quây quần, con trai, con dâu, cháu nội, cùng ông bà bên ngoại, tất cả đang ngồi quanh bàn ăn mà tôi vừa chuẩn bị xong, cười rạng rỡ.
Chỉ thiếu… tôi và chồng.
Dòng caption bên dưới là: 【Một gia đình đầm ấm, chúc mọi người lễ đoàn viên vui vẻ!】
Tôi ngẩng đầu nhìn con gái, mũi và tai nó bị gió thổi đến đỏ bừng, rồi lại nhìn xuống màn hình điện thoại.
Trong lòng tôi, có thứ gì đó… vỡ nát hoàn toàn.
“Tiểu Lệ.”
Giọng tôi bình thản đến mức ngay cả chính mình cũng thấy lạ.
“Đi thôi con.”

