“Đương nhiên, ở đây một món giá cả nghìn tệ, con sẽ không trả thay hai người đâu!”
Mẹ tức tối móc điện thoại ra, gửi một đoạn tin nhắn thoại đầy nước mắt lên nhóm gia đình:
“Lý Nguyệt vào đúng ngày Trung thu mà không cho mẹ với em ăn cơm, mọi người nói xem có đứa con gái nào bắt nạt người thân thế không?”
Người đầu tiên phản hồi là dì út.
【Nguyệt Nguyệt, mẹ cháu một mình vất vả nuôi hai chị em các cháu lớn khôn, đến Trung thu còn cãi mẹ, cháu có lương tâm không vậy? Mau xin lỗi mẹ đi!】
Tôi chụp tên khách sạn, nhấn gửi.
Cậu hai lập tức nhảy dựng lên.
【Khách sạn Thịnh Hưng, đây là khách sạn năm sao đấy! Hai mẹ con các người chạy đến đây khoe khoang à?】
Thấy tình hình không ổn, mẹ vội vàng chữa cháy.
“Khoe khoang cái gì?”
“Đặt bàn bảy giờ, nó đến trễ tận năm phút mà không thèm xin lỗi, bướng bỉnh vô cùng!”
“Giờ lại nhất định đòi gọi hải sản, chẳng thèm quan tâm Tiểu Du bị dị ứng, chẳng phải là cố tình không muốn cho chúng tôi ăn sao?”
Cậu cả lên tiếng kết luận mọi chuyện.
【Đi trễ thì nên xin lỗi, gọi món cũng phải để ý khẩu vị gia đình, chuyện này là Nguyệt Nguyệt cháu sai rồi.】
Mẹ đắc ý như vừa giành được đại thắng.
Nghĩ đến mấy người thân này, sau khi tôi nổi danh với thương hiệu thời trang riêng, từng người từng người đến vay tiền tôi.
Vậy mà giờ lại đứng về phía mẹ, cùng nhau chèn ép tôi, sợ tôi bay quá cao, để rồi bọn họ không kiếm được lợi nữa.
Tôi cười lạnh một tiếng.
Gõ dòng cuối cùng vào nhóm:
【Cậu cả 50.000, cậu hai 70.000, dì út 100.000, một tháng phải trả hết, nếu không cháu sẽ khởi kiện.】
Rồi lập tức rời nhóm, chặn hết một lượt, tai tôi cuối cùng cũng được yên.
“Bốp!”
Một cái tát giáng lên má phải tôi, mẹ còn định đánh tiếp, nhưng tôi chặn tay bà lại, bà chỉ còn biết gào lên:
“Chẳng phải chỉ mượn con chút tiền thôi sao, có cần phải trở mặt với bậc trưởng bối không?”
“Còn dám nói kiện cáo nữa, con không sợ thiên hạ chửi vào lưng à? Con không biết xấu hổ, mẹ vẫn cần danh dự đó!”
Bà cần thể diện.
Cho nên mới lấy tiền của tôi để đi làm đẹp mặt khắp nơi.
“Mẹ, mẹ tưởng tiền của con là gió thổi tới chắc? Mẹ có biết vì thương vụ vừa rồi, con đã phải năn nỉ người ta suốt nửa năm trời không?”
Bà lại bày ra vẻ mặt vô tội, lẩm bẩm nói:
“Thì cũng là do con tự nguyện, có ai bắt ép con đâu.”
Bà đúng là không ép tôi.
Chỉ là ba ngày một lần năm ngày một bận kiếm cớ vòi tiền tôi, rồi dắt em gái đi du lịch.
Miệng thì nói là vì em đã dành thời gian ở bên chăm sóc bà.
Gần đây bà để mắt đến một căn hộ, ba phòng một phòng khách, cứ thúc tôi kiếm tiền để mua.
“Đến lúc đó ba mẹ con mình mỗi người một phòng, chẳng phải sẽ không bao giờ phải xa nhau nữa sao!”
Nghe câu đó, tim tôi mềm nhũn.
Lại lao đầu vào làm việc như điên.
Nhưng giờ đây, tất cả nỗ lực của tôi đều bị bà phủi sạch.
Tôi vẫn muốn có một căn nhà thuộc về riêng mình, nhưng không bao giờ muốn sống chung với họ nữa.
Tôi gửi tin nhắn cho nhân viên môi giới:
【Đổi lại thông tin chủ sở hữu, tôi gửi thông tin của tôi cho cậu nhé.】
【Vâng ạ, chị gửi em.】
Vừa đặt điện thoại xuống, em gái lại tới gần, kéo tay tôi.
“Chị, đừng làm mọi chuyện quá căng. Dù gì hôm nay cũng là Trung thu mà.”
“Hai cậu với dì bình thường giúp đỡ nhà mình nhiều thế, giờ chị làm mất lòng hết, mẹ phải làm sao đây?”
Lại là cái kiểu khéo mồm thay mẹ nịnh nọt người ta.
“Tôi cho họ vay tổng cộng hơn hai mươi vạn, chỉ nhắc họ trả tiền thôi mà đã gọi là đắc tội thì mối quan hệ này chẳng đáng giữ.”
“Còn nói họ giúp đỡ gì? Học phí đại học của em là tôi trả, tiền sinh hoạt là tôi đi làm ba việc một ngày mới lo được!”
“Chẳng qua mấy năm nay tôi có tiền nên họ mới bu quanh tâng bốc, chứ nếu không có tôi, cô tưởng họ sẽ thèm quan tâm đến hai người à?”
Mẹ tôi sải bước đi tới, mạnh tay đẩy tôi một cái.
Lưng tôi đập thẳng vào cột đá cẩm thạch, đau đến nỗi tôi co người lại ngồi bệt dưới đất.
Nhân viên phục vụ vội chạy đến đỡ tôi dậy, liên tục hỏi tôi có ổn không.
Mẹ thì đứng cách đó không xa, ánh mắt lạnh như người ngoài.
“Lý Nguyệt, con thật sự định đoạn tuyệt máu mủ sao?”
Khoảnh khắc đó, tôi dường như đã hiểu rõ.
Dù tôi có cống hiến bao nhiêu cho gia đình này, cũng chẳng bao giờ được công nhận.
Tin nhắn điện thoại vang lên không ngớt.
Mở ra xem, nhóm ghép mâm ăn cơm tôi lập tạm đang ríu rít trò chuyện, không khí rất náo nhiệt.