Bữa Cơm Đoàn Viên Giá Mười Hai Ngàn

Bữa Cơm Đoàn Viên Giá Mười Hai Ngàn

Vào đúng ngày Tết Trung thu, tôi đã đặt bàn ở một khách sạn năm sao, nhưng vì đang bàn chuyện làm ăn nên đến trễ năm phút.

Khi tôi vội vàng đến nơi, sắc mặt mẹ đã u ám.

“Con cả ngày chạy đông chạy tây ở ngoài, đến ngày như hôm nay còn đến trễ, chẳng phải không coi gia đình ra gì rồi sao?”

Tôi thấy nóng bừng tai, đầu óc choáng váng.

“Con cũng chỉ là muốn kiếm thêm chút tiền, để mọi người sống tốt hơn mà—”

Mẹ ném mạnh đôi đũa xuống bàn.

“Lý Nguyệt, con tưởng mình kiếm được nhiều tiền là giỏi lắm sao?”

“Tiền tiền tiền! Mẹ thấy con đúng là rơi vào hố tiền rồi! Lấy mấy đồng tiền thúi ra khoe với ai hả?”

“Theo mẹ thấy, con chẳng bằng chút nào so với em con cả, hiếu thảo là ở cái tâm, chứ không phải mấy đồng trong túi con!”

“Bữa cơm này mẹ ăn không nổi, ai thích ăn thì ăn!”

Bà kéo em gái tôi xuống đại sảnh tầng một.

Tôi biết bà muốn ép tôi xin lỗi, như bao nhiêu năm qua vẫn vậy.

Nhưng lần này, tôi chỉ lặng lẽ cầm điện thoại, đăng một bài viết:

“Khách sạn năm sao! Gộp bàn ăn bữa cơm đoàn viên! Số lượng có hạn, hết chỗ không nhận thêm!”

Đăng nhập để theo dõi truyện này

[ultimatemember form_id="3840"]