“Buông ba mẹ tôi ra!”

Tóc tai rối loạn, cô gào lên như phát điên, nhưng vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn cha mẹ mình bị đưa đi!

Cô quỳ sụp dưới đất, nước mắt nhòe cả tầm nhìn, trái tim như bị dao cắt.

Cô nhìn về phía Hách Văn Đình, khản giọng hỏi: “Tại sao?!”

Anh từng yêu cô đến thế.

Họ vốn không cùng thế giới, lúc mới gặp, Lục Thi Vũ còn chẳng buồn liếc mắt đến người đàn ông ưu tú ngút trời ấy.

Hách Văn Đình theo đuổi cô ba năm, mỗi buổi sáng đều có một bó hồng còn đọng sương sớm, tổng cộng 1095 bó.

Bó cuối cùng rơi vào ngày xảy ra động đất.

Anh không hề do dự dùng thân mình che chắn cho cô.

Khi được cứu ra, lưng anh bê bết máu thịt, còn cô vẫn bình an vô sự.

Nước mắt cô rơi xuống bờ môi tái nhợt của anh, cuối cùng cô đã gật đầu đồng ý.

Nhưng giờ đây, mới kết hôn năm năm, anh lại để một người phụ nữ khác ra tay với cha mẹ cô.

Không biết đã qua bao lâu, trong căn phòng trống rỗng chỉ còn lại một mình Lục Thi Vũ.

Viền mắt cô cay xè, nước mắt đã cạn khô.

Cô vốn là một nhà nghiên cứu khoa học xuất sắc, sau khi kết hôn, vì Hách Văn Đình mà bất chấp sự can ngăn của giáo sư, từ bỏ sự nghiệp mà mình yêu thích.

Giờ đây, người khiến cô từ bỏ cả tương lai… đã hoàn toàn không còn là anh nữa.

Lục Thi Vũ chậm rãi đứng dậy, bấm gọi một cuộc điện thoại.

“Giáo sư, một tháng nữa em có thể quay lại phòng thí nghiệm làm việc. Nhưng phiền thầy giúp em xóa bỏ thân phận hiện tại, em muốn bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.”

Cúp máy xong, cô lên mạng đặt mua một chiếc camera giấu kín, trong mắt ánh lên một tia kiên định.

Lục Thi Vũ lê thân thể mệt mỏi trở về nhà họ Hách, vừa bước vào đã thấy phòng khách ngổn ngang hỗn loạn, còn Thẩm Thư Nhung thì ung dung ngồi trên giường trong phòng ngủ của cô, nhấp từng ngụm trà nhỏ.

Ánh mắt Thẩm Thư Nhung hơi lóe lên, như thể lúc này mới “vô tình” phát hiện ra sự hiện diện của Lục Thi Vũ. Cô ta đỡ gọng kính, mỉm cười nhã nhặn, “Phu nhân, căn phòng này chúng tôi cần dùng để cất thuốc phục vụ cho dự án y học, nên làm phiền cô tạm thời chuyển xuống tầng hầm ở nhé.”

Lục Thi Vũ chẳng buồn đáp lại, cũng chẳng còn sức để để tâm đến đống đồ bị đập phá. Trong đầu cô giờ chỉ tràn ngập hình ảnh cha mẹ bị đưa đi làm thí nghiệm y học.

Cô xoay người bỏ đi, nhưng giọng Thẩm Thư Nhung lại vang lên từ phía sau.

“Người đâu, đập cái ảnh cưới này cho tôi.”

Lục Thi Vũ quay phắt lại, ánh mắt mệt mỏi bỗng bùng lên một tia giận dữ, “Dừng tay! Tôi sẽ tự mang đi, các người đừng đập!”

Cô bước tới chắn trước mặt Thẩm Thư Nhung, nhưng lại bị cô ta đẩy mạnh sang một bên.

“Choang!” – một tiếng nổ giòn vang lên.

Một chiếc búa giáng thẳng xuống, khung ảnh lớn đập mạnh xuống sàn nhà, kính vỡ vụn từng mảnh.

Lục Thi Vũ mím chặt môi, cả người toát lên cơn giận dữ.

Đột nhiên, ánh mắt Thẩm Thư Nhung sáng rực, cô ta bước đến gần bức tường, giọng nói vẫn điềm tĩnh nhưng xen lẫn chút tò mò phấn khích, “Đây là gì vậy?”

Lục Thi Vũ ngẩng đầu nhìn theo, đồng tử lập tức co rút, hét lớn: “Đừng động vào đó!”

Thẩm Thư Nhung cầm lên một khung ảnh khác được giấu sau tấm ảnh cưới, xuyên qua lớp kính, cô ta nhìn chằm chằm vào Lục Thi Vũ, khóe môi khẽ nhếch lên.

Giây tiếp theo, ngón tay cô ta buông lỏng.

Lục Thi Vũ như có tiếng nổ lớn trong đầu, dốc hết sức vươn tay ra đỡ.

Khung ảnh hoa hồng khô chỉ sượt qua đầu ngón tay cô, rồi rơi xuống đất tan tành.

Sắc mặt Lục Thi Vũ lập tức trắng bệch như tờ giấy.

Hôm cưới, Hách Văn Đình đã lấy 1035 bó hồng từng tặng suốt ba năm trời, làm thành mẫu vật hoa hồng sấy khô, tượng trưng cho tình yêu vĩnh viễn không phai dành cho cô.

Lục Thi Vũ siết tay, móng tay từ từ cắm sâu vào lòng bàn tay, đôi mắt lạnh lẽo bắn thẳng về phía Thẩm Thư Nhung.

Cô vừa định lên tiếng thì Hách Văn Đình đã vội vã bước vào, nhìn thấy khung hoa hồng tan nát dưới đất, bước chân anh khựng lại.

͏

“Các người đang làm gì vậy?”

Lục Thi Vũ nắm chặt lấy tay áo anh, “Thẩm Thư Nhung đã đập nát hết hoa của em rồi.”

Hách Văn Đình quay sang nhìn Thẩm Thư Nhung, môi khẽ mấp máy nhưng không nói gì.

Thẩm Thư Nhung hơi cúi đầu, giọng điệu không kiêu ngạo cũng chẳng hạ mình, “Xin lỗi Hách tổng, dữ liệu thí nghiệm không thể trì hoãn, tiến trình mãi không có kết quả. Chúng tôi chỉ muốn dọn dẹp lại căn phòng này, nhưng phu nhân cứ ngăn cản. Tôi nghĩ… có lẽ tôi nên rời khỏi nhà họ Hách thôi……”

Sắc mặt Hách Văn Đình lập tức thay đổi, anh nhanh chóng bước tới đứng cạnh Thẩm Thư Nhung. Trong lúc vội vàng, anh vô tình va mạnh vào người Lục Thi Vũ.

Cơ thể cô loạng choạng, đầu gối đập mạnh xuống sàn, mảnh kính vỡ lập tức rạch toạc làn da.

Nhưng Hách Văn Đình hoàn toàn không nhận ra, ánh mắt anh vẫn gắt gao dán chặt vào Thẩm Thư Nhung, giọng nói mang theo chút vội vã: “Bây giờ người làm chủ nhà họ Hách là em, dù là anh, cũng không thể trái lệnh của em.”

Lục Thi Vũ trừng lớn đôi mắt, không thể tin nổi.

Hách Văn Đình quay đầu nhìn cô, giọng trầm thấp, “Thi Vũ, họ đang cố gắng cứu nhiều người hơn, em không thể hiểu cho họ một chút sao?”

Lục Thi Vũ nghiến răng, cố nén cơn đau, “Em không hề ngăn cản họ! Là họ đập nát hoa của em!”

Trên mặt Hách Văn Đình thoáng qua vẻ khó chịu, “Chẳng phải chỉ là hoa thôi sao? Em muốn bao nhiêu? Anh đặt ngay cho em – 999 đóa có đủ không?”

Lục Thi Vũ sững người, tim như bị ai đó bóp chặt, vừa chua xót vừa nghẹn ngào.