Lễ cưới của Lục Thi Vũ và Hách Văn Đình tiêu tốn hơn một trăm vạn, ai cũng biết tổng tài nhà họ Hách yêu vợ như mạng. Nhưng đến năm thứ năm sau kết hôn, Hách Văn Đình lại đưa về một cô gái lạnh lùng – thiên tài y học tên Thẩm Thư Nhung.
Cô ta vừa trở về nước với vinh quang giành được giải thưởng y học Lasker, luôn đeo kính, tay không rời hồ sơ bệnh án. Mặc áo blouse trắng chỉnh tề, cài nút kín đáo, người lúc nào cũng phảng phất mùi thuốc sát trùng.
Lục Thi Vũ từng nghĩ cô ta chỉ là cấp dưới của Hách Văn Đình. Cho đến khi cô chứng kiến Hách Văn Đình – người đàn ông kiêu ngạo ấy – quỳ một gối dưới mưa, cúi người đeo vòng kiềng chân cho Thẩm Thư Nhung.
Hộp cơm trong tay cô rơi xuống đất, canh nóng bắn lên da thịt, Lục Thi Vũ lại hoàn toàn không hay biết, chỉ lặng lẽ xuyên qua màn mưa, ánh mắt khóa chặt lấy hai người họ.
Cô bừng tỉnh, lao đến kéo mạnh Hách Văn Đình: “Hai người đang làm gì vậy?”
Hách Văn Đình thoáng kinh ngạc: “Em đến đây làm gì?”
Trên mặt Thẩm Thư Nhung không có chút chột dạ nào khi bị bắt gặp, cô ta chỉnh lại kính mắt, giọng điệu bình thản: “Chào phu nhân, Hách tổng đang thưởng cho tôi vì thành công của dự án y học lần này.”
Ánh mắt Hách Văn Đình nhanh chóng chú ý đến vết bỏng trên tay Lục Thi Vũ, nhíu mày: “Sao lại bị phỏng?”
Ánh mắt quan tâm ấy, giống hệt như xưa.
Hai người họ… không ai có vẻ khác thường.
Lục Thi Vũ khẽ thở phào, có lẽ là cô đa nghi rồi.
Chỉ là trong đáy mắt Thẩm Thư Nhung, lóe lên một tia độc địa và ghen tuông.
Nhưng những việc Hách Văn Đình làm cho Thẩm Thư Nhung sau đó, lại từng bước xé rách giới hạn cuối cùng của Lục Thi Vũ.
Lần thứ nhất, anh đổi tên thương hiệu nổi tiếng nhất công ty – từ “Thi Vũ” thành “Thư Nhung”.
Lần thứ hai, anh đưa Thẩm Thư Nhung về nhà họ Hách, để cô ta tạm thời thay mặt mình quản lý toàn bộ gia đình.
Khi Thẩm Thư Nhung đứng giữa phòng khách nhà họ Hách, đầu óc Lục Thi Vũ như nổ tung.
Cô đến công ty tìm Hách Văn Đình, lại chỉ nhận được thông báo rằng anh đang đi công tác.
Cô nghĩ, đợi anh về, nhất định sẽ làm rõ mọi chuyện.
Cô chờ, rồi lại chờ… cuối cùng chờ được việc Thẩm Thư Nhung vì cái gọi là “thí nghiệm y học” mà sai người bắt đi cha mẹ cô!
Cha mẹ cô đã bị bảo tiêu nhà họ Hách đánh ngất, đang bị kéo lê trên sàn nhà.
Lục Thi Vũ dùng sức đẩy họ ra, quát lớn: “Dừng tay! Các người đang làm gì đấy?!”
Thẩm Thư Nhung đeo kính, mang găng tay trắng, mặc đồ bảo hộ vô trùng đứng bên cạnh, trong mắt không có lấy một tia nhiệt độ, “Phu nhân, chúng tôi đang nghiên cứu một loại bệnh hiếm gặp – hội chứng lắng đọng tủy xương, theo dữ liệu thực nghiệm cho thấy, cấu tạo cơ thể và nội tạng của cha mẹ cô là phù hợp nhất với yêu cầu của thí nghiệm lần này, bây giờ chúng tôi sẽ đưa họ đi.”
Lục Thi Vũ cứ ngỡ mình nghe lầm, cô chất vấn: “Thí nghiệm gì mà cần lấy người sống làm đối tượng? Cút ra ngoài ngay cho tôi!”
Thẩm Thư Nhung khẽ nhíu mày, trong mắt đầy trách móc, “Phu nhân, cô biết mỗi năm có bao nhiêu người đau đớn vì hội chứng lắng đọng tủy xương không? Nếu thí nghiệm của chúng tôi thành công, sẽ có vô số bệnh nhân được chữa khỏi, cha mẹ cô đang cống hiến cho nhân loại!”
Lục Thi Vũ hất tay Thẩm Thư Nhung ra, sắc mặt giận dữ, “Tôi chỉ cần ba mẹ tôi sống yên lành!”
Bất ngờ, Thẩm Thư Nhung lảo đảo lùi lại hai bước, ngã ngồi xuống đất.
Lục Thi Vũ sững sờ, còn chưa kịp nói gì thì đã có tiếng bước chân vang lên phía sau.
Hách Văn Đình vượt qua cô, đi thẳng đến bên Thẩm Thư Nhung.
Giọng anh đầy lo lắng, “Có bị thương không?”
Thẩm Thư Nhung lắc đầu, nhưng cổ họng lại khẽ rên lên một tiếng, sau đó kín đáo liếc nhìn Lục Thi Vũ một cái.
Hách Văn Đình cũng ngẩng đầu lên.
Lục Thi Vũ khựng lại, theo bản năng giải thích, “Em không có đẩy cô ta…”
Hách Văn Đình bóp trán, như thể cô vừa làm chuyện gì đó không thể chấp nhận được, “Thi Vũ, em lại phát điên gì vậy? Họ đang làm thí nghiệm y học để cứu giúp nhiều người hơn.”
Lục Thi Vũ hé môi, không dám tin: “Cô ta muốn bắt ba mẹ em đi làm nghiên cứu cơ thể người!”
Hách Văn Đình không mảy may dao động: “Anh biết, là anh cho phép.”
Đồng tử Lục Thi Vũ run rẩy, đầu óc trống rỗng.
“Anh cho phép? Hách Văn Đình! Họ là ba mẹ em, là người còn sống sờ sờ!”
Thẩm Thư Nhung giơ tay ra, đứng chắn trước mặt Hách Văn Đình, làm ra vẻ muốn bảo vệ anh.
Cô ta nghiêm giọng: “Phu nhân, những bệnh nhân bị hội chứng lắng đọng tủy xương phải chịu đựng đau đớn tột cùng mỗi ngày, còn cha mẹ cô thì lại khỏe mạnh, cô không thấy đau lòng và áy náy sao? Bây giờ họ có cơ hội giúp đỡ người khác, chỉ là dùng cơ thể họ để làm một chút thí nghiệm thôi, tại sao cô lại không đồng ý?”
Hách Văn Đình không đáp, nhưng ánh mắt nhìn Thẩm Thư Nhung lại trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.
Thẩm Thư Nhung tiếp tục: “Một tháng sau họ sẽ trở về, cô đã ký giấy đồng ý thay mặt người nhà, nếu vi phạm hợp đồng sẽ phải bồi thường một khoản tiền lớn.”
Lục Thi Vũ nghẹt thở.
Giấy đồng ý?
Trong đầu bỗng lóe lên điều gì đó, như có một tiếng sét nổ tung.
Cô đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía Hách Văn Đình!
Ánh mắt anh lảng tránh, quay đầu đi không dám nhìn cô.
Một tuần trước, Hách Văn Đình quấn lấy cô rất lâu, đến khi cô mơ màng mới ký vào một tờ giấy gì đó, lúc ấy anh mới buông tha cho cô.
Hách Văn Đình thở dài bất đắc dĩ, “Được rồi Thi Vũ, chỉ một tháng thôi mà, không có gì to tát cả. Người đâu, đưa phu nhân về nhà họ Hách.”
Nhìn thấy cha mẹ sắp bị đưa đi, Lục Thi Vũ không kịp nghĩ gì khác, chỉ còn biết bấu chặt lấy tay áo họ.
“Không được! Các người không được đưa họ đi!”
Đầu gối cô nện mạnh xuống nền đất, cắn chặt răng, móng tay bấu sâu gần như lật ngược cả da thịt.

