Nhưng Cố Vệ đã bị hạnh phúc làm mờ mắt, chẳng để ý gì hết.

Sau khi đi một vòng mời rượu, khách còn chưa về, anh ta đã không chờ nổi mà kéo Tống Nhiễm vào động phòng.

Chưa đầy ba phút sau, Cố Vệ đã trần truồng lao ra khỏi phòng.

Anh ta mặt mày hoảng loạn, lúc phóng ra vì quá vội nên vấp phải ngưỡng cửa, té sấp mặt.

Nhưng anh ta nhanh chóng bò dậy, tiếp tục cắm đầu chạy như thể vừa gặp ma.

Lúc này tôi mới nhìn kỹ—hai mắt anh ta đỏ ngầu, miệng còn lẩm bẩm: “Gặp ma rồi! Gặp ma thật rồi! Người tôi cưới… không phải cô ấy!”

Anh ta vừa la vừa chạy, đụng ngã mấy khách mời.

Tống Nhiễm từ trong nhà hét lớn: “Mau cản anh ta lại!”

Bố Tống Nhiễm nhanh trí chìa chân ra, Cố Vệ lập tức vấp ngã, ngã ngay trước chân tôi.

Bố Tống Nhiễm túm lấy anh ta: “Ngày vui thế này, chạy cái gì mà chạy!”

Cố Vệ vùng vẫy điên cuồng: “Buông tôi ra! Mấy người là lừa đảo! Các người gài bẫy tôi, đây là lừa cưới!”

“Chúng tôi lừa anh cái gì? Con gái tôi cũng gả cho anh rồi, tiệc cưới cũng làm, động phòng cũng xong! Giờ anh đòi bỏ chạy, tiền sính lễ thì khỏi nghĩ đến chuyện đòi lại nhé! Còn nữa, phải bồi thường danh tiết cho con bé nhà tôi, ít nhất cũng một vạn tệ!”

Cố Vệ hất tay bố Tống Nhiễm ra, quay người nắm chặt tay tôi.

“Vãn Vãn! Sao lại thế này? Chắc chắn là đang nằm mơ đúng không? Giấc mơ này đáng sợ quá, tôi phải tỉnh lại… mau tỉnh lại đi!”

Mạnh Diên An lập tức kéo Cố Vệ ra: “Đừng có chạm vào vợ tôi.”

Cố Vệ tự tát mình mấy cái, đau đến nhe răng trợn mắt. “Đau quá! Không phải mơ! Là thật! Sao có thể như vậy được chứ?!”

Ba mẹ Cố Vệ thấy con trai phát điên, sợ xanh mặt.

Mẹ anh ta kéo tay con: “Tiểu Vệ, con sao vậy? Đừng làm mẹ sợ…”

Cố Vệ túm lấy mẹ: “Mẹ! Con không thể cưới Tống Nhiễm được!”

Bố anh ta túm cổ áo anh ta: “Mày điên à? Ban đầu bố mẹ còn không đồng ý cho mày lấy con nhỏ đó! Một đứa chẳng học hành đến nơi đến chốn, có gì tốt đẹp! Cũng là mày tự quỳ xuống van xin, chúng tao mới miễn cưỡng gật đầu!”

“Giờ lại đòi không cưới nữa? Vậy tiền sính lễ tao đưa thì tính sao? Đó là tiền xương máu, mày tưởng dễ kiếm lắm à?! Hôm nay mày cưới cũng phải cưới, không cưới cũng phải cưới!”

“Không được! Con thật sự không thể lấy cô ta, bố mẹ không biết đâu, cô ta…”

Bố Cố tát thẳng vào mặt anh ta: “Cô ấy thì làm sao? Con gái ngoan hiền như thế, mày không cưới nổi hả?”

“Bố… vấn đề là cô ấy đâu có phải con gái!”

“Cái gì?! Nó từng qua lại với đàn ông rồi à?”

Cố Vệ khổ sở méo miệng: “Không phải… là… cô ta thật ra là đàn ông!”

Câu này vừa thốt ra, toàn bộ khách mời hóa đá.

Ba mẹ Cố Vệ không tin nổi.

Bố anh ta giận đến nỗi chỉ thẳng mặt con: “Vì không muốn cưới nên bịa ra chuyện hoang đường như vậy à?!”

“Mau dẫn vợ mày về phòng động phòng cho tao! Nhà họ Cố này không thể tuyệt hậu! Mau sinh cho tao một đứa cháu nội!”

Ông cụ cực kỳ trọng nam khinh nữ. Kiếp trước tôi sinh ba đứa con trai, được nhà họ Cố xem như công thần.

“Bố… con nói thật! Con tận tay sờ thấy ‘cái đó’ của cô ta rồi!”

Bố Tống hét lên: “Tôi nói cho mà biết! Hôn lễ đã làm xong, tiền sính lễ đừng hòng đòi lại! Người tôi cũng giao rồi, nhận hay không là chuyện của các người!”

Bố Cố bắt đầu hoài nghi: “Ý ông là gì? Con gái ông thực sự là đàn ông?”

Bố Tống trợn mắt, nhưng mặt thì đầy chột dạ: “Nhìn ngoài giống con gái là được rồi! Bây giờ kiếm vợ khó lắm, bớt khắt khe đi!”

Bố Cố nghe xong như trời sập, lập tức kéo Tống Nhiễm qua: “Cô rốt cuộc là nam hay nữ?”

Tống Nhiễm vẫn giữ vẻ mặt ngây thơ vô tội: “tôi cảm thấy… tôi là con gái.”

Bố Cố lảo đảo suýt ngã, gọi họ hàng lại: “Mau giúp tôi xem rốt cuộc nó là nam hay nữ!”

Mấy bà thím trong họ liền xông đến giữ chặt Tống Nhiễm, cô ta vùng vẫy điên cuồng: “Mấy người làm gì đấy, buông tôi ra!”

Các bà không nói không rằng, trực tiếp lột áo cô ta ra xem.

“Không có ngực, nhìn xuống dưới đi!”

“Trời ơi, thật sự có kìa!”

“Đúng là đàn ông!”

Câu nói này vừa vang lên, đám người bên nhà Cố Vệ lập tức nhốn nháo.

Người thì mắng nhà họ Tống lừa cưới, người thì bảo Cố Vệ có vấn đề giới tính.

Phần lớn là tụ tập hóng chuyện, càng loạn càng vui.

Thấy tình hình xấu, bố Tống liếc mắt ra hiệu cho Tống Nhiễm.

Tống Nhiễm lập tức bật khóc, nước mắt nói đến là đến.

“Cố Vệ, không phải anh từng nói cả đời này chỉ cưới em thôi sao? Giờ chỉ vì em có chút khiếm khuyết mà anh chê em à?”

“Chúng ta đã vào động phòng rồi, em đã là người của anh rồi, anh không thể bỏ em như thế được!”

Cố Vệ tức đến phát điên: “Chút khiếm khuyết? Cô đâu phải phụ nữ! Một gã đàn ông mà lại đóng giả con gái, đây là lừa đảo!”

“Tuy cơ thể em là nam, nhưng tâm hồn em là nữ! Anh chẳng từng nói dù em thành thế nào anh cũng sẽ yêu em sao? Chẳng phải chính em là người cứu anh từ chân núi lên còn gì!”

“Lúc đó anh hứa yêu em cả đời, không bao giờ phụ em. Chẳng lẽ anh chỉ nói để em chăm sóc anh thôi à?”

“Tôi không cố ý, tôi lúc đó đâu biết cô là đàn ông!”