Chú Lý lập tức quát lớn:

“Nhốt nó lại cho tôi, để nó tỉnh táo lại một chút!”

Vài người giúp việc nghe lệnh lập tức kéo Lý Vân Vân vào phòng khóa lại.

Chú Lý không dám đến gần tôi, môi run run định mở miệng:

“Du…—”

Tôi lạnh lùng cắt ngang:

“Lần thứ tư rồi. Xem ra quản gia Lý đúng là không có năng lực quản con gái, vậy để tôi giúp chú dạy dỗ thay cũng được.”

Tối hôm đó, lúc đi ngang qua phòng Lý Vân Vân, tôi nghe thấy bên trong vọng ra tiếng một người đàn ông đang tán tỉnh, giọng nói vô cùng quen thuộc.

Đồng tử tôi co rút mạnh.

Không đúng… giọng đó là…

Linh cảm xấu dâng lên trong lòng, tôi lập tức gọi điện cho vị trưởng lão duy nhất trong công ty biết rõ thân phận thật của tôi:

“Chú giúp cháu điều tra vài chuyện, trước lễ thành niên gửi kết quả cho cháu.”

Vị trưởng lão nghe tôi phân tích xong, giọng trầm xuống rõ rệt:

“Yên tâm, chú nhất định sẽ đưa tài liệu đến tận tay cháu.”

Cho đến đúng ngày lễ thành niên của tôi và Lý Vân Vân, cô ta mới được thả ra khỏi phòng giam.

Trong đại sảnh sang trọng, phóng viên từ nhiều hãng truyền thông lớn đang vây quanh chú Lý để phỏng vấn.

Các cổ đông và đối tác quan trọng của công ty đều có mặt đông đủ.

Lý Vân Vân hôm nay bỏ hẳn vẻ ngông cuồng thường ngày, cầm ly rượu đỏ tới mời tôi.

Cô ta ghé sát tai tôi, đắc ý thì thầm:

“Hôm nay ba thả tôi ra chắc chắn là có chuyện quan trọng muốn công bố. Cô cứ đợi đấy!”

Tôi chỉ lướt qua cô ta, tiếp tục nâng ly chạm cốc trò chuyện với mọi người.

Lý Vân Vân nhiều lần định chen lời nhưng đều bị chú Lý kéo ra một góc, nghiêm khắc cảnh cáo:

“Vân Vân, ba nói lần cuối, hôm nay là ngày trọng đại của Du Du, con đừng giở trò!”

Lý Vân Vân lại nũng nịu kéo tay áo ông, thăm dò hỏi:

“Ba ơi, giấy xác nhận chuyển nhượng tài sản hôm nay sẽ ký đúng không?”

Chú Lý rút tay lại, giọng đầy ẩn ý:

“Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.”

Ông không nhìn thấy phía sau, Lý Vân Vân đã nắm chặt tay đến mức móng tay cắm vào lòng bàn tay, ánh mắt rực lửa căm hận:

Chờ tao vạch trần tất cả, ba sẽ biết ai mới là người đáng ký vào bản chuyển nhượng đó!

Khi buổi lễ bước vào thời khắc cao trào, chú Lý ra hiệu cho trợ lý mang bản xác nhận chuyển nhượng tài sản lên.

Sau đó ông hít sâu một hơi, nhìn thẳng về phía tôi:

“Bắt đầu từ hôm nay, tôi chính thức tuyên bố: toàn bộ cổ phần công ty Hoa Hạ sẽ được chuyển giao cho Thẩm Du, bao gồm cả khối tài sản mười năm trước đã tạm thời chuyển vào tên tôi!”

Đèn sân khấu đột ngột rọi thẳng về phía tôi, cùng lúc đó là ánh mắt rực cháy của hàng trăm người dõi theo.

Những tiếng trầm trồ vang lên khắp hội trường.

Tôi khẽ mỉm cười, đưa tay nhận lấy bản xác nhận, chuẩn bị ký tên.

“Choang!”

Chiếc ly rượu trong tay Lý Vân Vân rơi xuống vỡ tan tành.

Cô ta run rẩy toàn thân, mặt đầy vẻ không thể tin nổi, hét lên:

“Ba! Tại sao lại giao hết tài sản dưới tên ba cho cô ta?! Con mới là con gái ruột của ba cơ mà!”

Lần đầu tiên, chú Lý gầm lên với cô ta bằng vẻ mặt cực kỳ nghiêm khắc:

“Vân Vân, đừng làm loạn nữa! Nếu không thì cút ra khỏi đây!”

“Thẩm Du chính là người thừa kế duy nhất của Hoa Hạ, không ai được phép bàn cãi!”

Ánh mắt Lý Vân Vân chất đầy căm hận, cô ta rút ra một tập hồ sơ đã được niêm phong, giơ cao lên trước mặt mọi người:

“Tôi không tin! Xem xong tài liệu này, ba chắc chắn sẽ thay đổi quyết định! Tập hồ sơ này sẽ chứng minh, chỉ có tôi mới đủ tư cách ký vào bản chuyển nhượng đó!”

Toàn hội trường im bặt.

Chú Lý ngập ngừng đón lấy, vừa xem lướt qua liền lập tức trầm mặt, thu lại bản xác nhận trong tay tôi.

Ông nhìn tôi bằng ánh mắt đầy phức tạp:

“Việc chuyển nhượng cổ phần và tài sản… tạm hoãn lại.”

5

Lời tuyên bố vừa dứt đã châm ngòi cho một làn sóng bàn tán sôi nổi.

“Chẳng phải trước đây có tin đồn rằng chủ tịch cũ của Hoa Hạ có một cô con gái sao? Tôi tưởng là Thẩm Du chứ?”

“Rốt cuộc ai mới là người thừa kế bí ẩn của Hoa Hạ vậy? Nội bộ quản lý rối ren đến mức này sao?”

“Tổng giám đốc Lý đột nhiên đổi ý chắc chắn là có nguyên nhân. Có thể chia sẻ rõ ràng hơn không?”

Phóng viên nhao nhao lên tiếng, các vị trưởng lão trong công ty cũng bắt đầu thì thầm to nhỏ.

Thậm chí vài người cơ hội còn nhìn nhau ra hiệu, có vẻ đang bàn tính chuyện lật đổ quyền lực.

Tôi bước đến trước mặt ông.

“Chú Lý, có thể cho cháu xem tập tài liệu trong tay chú không?”

Ông vội vã giấu tập hồ sơ ra sau lưng, giọng hạ xuống:

“Du Du, nghe chú đi.”

“Chuyện chuyển nhượng… nên tạm hoãn. Đợi chú điều tra rõ rồi tính. Giờ mà công bố thì bất lợi cho cháu.”

Tôi mỉm cười, giọng bình tĩnh nhưng dứt khoát:

“Chú Lý, cháu đã lớn rồi. Nếu ngay cả chuyện này cũng không thể đối mặt, sau này sao có thể lèo lái cả Hoa Hạ?”

Ông vẫn còn do dự, nhưng Lý Vân Vân thì không nhịn được mà hét toáng lên:

“Ba! Bên trong rốt cuộc là cái gì mà ba cứ giấu giấu giếm giếm không chịu nói cho mọi người biết?!”

Nghe đến đây, tôi lập tức đoán được — Lý Vân Vân vẫn chưa hề đọc qua nội dung trong tập tài liệu đó.

Nếu thật sự biết, cô ta đã công khai nó từ sớm rồi, chứ không chỉ đoán mò như vậy.

Chắc là có ai đó vừa mới lén đưa tập hồ sơ cho cô ta, đến giờ còn chưa kịp đọc kỹ.

Tôi đứng trên sân khấu, đảo mắt một vòng quanh khán phòng, cuối cùng ánh nhìn dừng lại ở một người — chỉ có hắn mới âm thầm nhắm vào tôi như thế.