Nhưng thực ra ai cũng biết, và tôi thì chẳng hề quan tâm.
Thấy mọi người không công kích tôi như cô ta mong đợi, lại còn nghe thấy bao điều tốt đẹp mà chú Lý dành cho tôi, cuối cùng Lý Vân Vân không kìm được nữa mà phát điên.
Gương mặt cô ta trở nên dữ tợn, giọng hét the thé:
“Con nhỏ con hoang này! Cô tưởng ba tôi làm mấy chuyện đó cho cô thì có thể đường đường chính chính kế thừa tài sản của ông ấy sao?!”
3
Câu nói vừa dứt, ánh mắt của cả lớp lập tức đồng loạt đổ dồn về phía tôi.
“Thì ra Thẩm Du là con riêng, bảo sao chú Lý cưng chiều thế.”
“Đúng kiểu chim khách chiếm tổ chim sẻ. Nếu tôi là Lý Vân Vân chắc tức chết.”
Tôi dừng bút, trong lòng cười lạnh: Lần thứ ba rồi.
Tôi ngả người ra sau, đối mặt với ánh nhìn đầy khiêu khích của Lý Vân Vân.
“Lý Vân Vân, tôi nhắc lại lần nữa, tôi không phải con riêng của ba cô.”
“Cô không phải con riêng thì cũng là dạng tâm cơ trèo lên thôi! Không thì tại sao ba tôi lại đối xử với cô như thế?”
Lý Vân Vân khoanh tay đầy đắc ý, nhìn ánh mắt dè bỉu của các bạn học dành cho tôi, rồi khẽ ho một tiếng chuẩn bị bắt đầu màn kịch tiếp theo.
“Hôm đó là lễ thành niên của tôi—”
Tôi ném thẳng cây bút lên phía trước, đứng bật dậy, dứt khoát cắt ngang lời cô ta:
“Lễ thành niên sắp tới Lý Vân Vân sẽ tổ chức chung với tôi, đến lúc đó mọi người sẽ được mời tới dự, thân phận thật sự của tôi ra sao, đến khi đó chú Lý sẽ tự mình công bố.”
“Thẩm Du, cô—!”
Lý Vân Vân còn định bùng nổ thì giáo viên chủ nhiệm đã lên tiếng cắt ngang. Cả ngày hôm đó cô ta nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt bất phục.
Tận đến nửa đêm, cô ta lại gõ cửa phòng tôi.
Vừa mở cửa ra đã thấy cô ta khoanh tay tựa vào tường, ánh mắt đầy đắc thắng:
“Tôi thấy trên bàn làm việc của ba có giấy xác nhận chuyển nhượng tài sản, không ngờ tôi mới trở về đã được tiếp quản công ty rồi.”
Cô ta vừa nói vừa xoắn tóc, vẻ mặt đầy kiêu ngạo:
“Thẩm Du, cho dù cô ở cạnh ba suốt mười năm thì sao, trong lòng ba tôi, người ông yêu thương nhất vẫn là con gái ruột – chính là tôi!”
Thấy cô ta chắc nịch như thật, tôi chẳng buồn vạch trần, chỉ chờ xem đến lễ thành niên, cô ta “lật mặt” thế nào thôi.
Chú Lý mà có đứa con gái thế này, đúng là xui tám kiếp.
Nhưng điều bất ngờ lại xảy ra trước cả lễ thành niên — ngay trong buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới của công ty.
Dù thân phận của tôi chưa chính thức được công khai, nhưng với vai trò người kế nhiệm tương lai, tôi vẫn là khách mời danh dự, đến để nắm bắt toàn bộ tình hình mới nhất của công ty.
Ai ngờ Lý Vân Vân còn dám gây chuyện đến mức này.
Tôi vừa cầm micro định phát biểu thì từ trên bục vang lên tiếng hét giận dữ:
“Tránh ra! Tôi không cho phép cô ngồi hàng ghế đầu!”
Lý Vân Vân xông thẳng tới giật lấy micro của tôi, đảo mắt nhìn khắp hội trường rồi kiêu ngạo tuyên bố:
“Xin chào tất cả mọi người, tôi là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Hoa Hạ – Lý Vân Vân!”
Hội trường mấy nghìn người bỗng như nổ tung.
“Là người kế thừa bí ẩn từng được nhắc đến, đợi đến tuổi trưởng thành sẽ tiếp quản Hoa Hạ sao?!”
“Sao đột ngột vậy? Có thấy bên trong công ty báo gì đâu?”
Lý Vân Vân càng nghe càng hả hê, tưởng mình thật sự đã bước lên đỉnh cao.
“Đúng vậy! Chính là tôi – người kế thừa bí ẩn ấy! Đến lễ thành niên của tôi, chào mừng tất cả mọi người đến— Á!”
Còn chưa kịp nói hết câu, tôi đã ra hiệu cho vệ sĩ lôi cô ta ra ngoài.
Lý Vân Vân giãy giụa, gào ầm lên:
“Thả tôi ra! Các người dám đối xử với người thừa kế tập đoàn Hoa Hạ như thế à?! Mau báo tên của mấy người ra đây!”
Chú Lý lúc này mới bừng tỉnh khỏi cú sốc, xấu hổ đến mức chỉ biết nhắm mắt ôm đầu.
Cả hội trường hỗn loạn.
Tôi cố nén giận, đứng dậy đối diện với truyền thông, nhanh chóng khống chế cục diện:
“Vừa rồi chỉ là một sự cố nhỏ. Dù người kế thừa là ai, thì chất lượng sản phẩm mới là gốc rễ tồn tại của một công ty. Mong mọi người tập trung vào điểm chính là sản phẩm hôm nay.”
Trên xe về nhà, không ai nói gì, không khí lạnh đến đóng băng.
Tôi chỉ im lặng lướt xem tin tức đang leo top trên mạng.
Chú Lý mặt mày tái mét:
“Xin lỗi Du Du, tất cả là do chú quá nuông chiều nó. Chú chỉ nghĩ con bé mới trở về lại nhạy cảm, nhưng bản chất nó không xấu… từ giờ chú nhất định sẽ nghiêm khắc dạy dỗ Vân Vân.”
Tôi chậm rãi mở miệng, giọng lạnh tanh:
“Quản gia Lý, đây là lần thứ ba. Tốt nhất chú nên cầu mong công ty đừng vì chuyện hôm nay mà dính phải scandal. Nếu không thì…”
Cơ thể ông cứng đờ.
Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua tôi gọi ông là “quản gia Lý”.
Ánh mắt tôi nhìn ông lạnh như băng, chú Lý lập tức gật đầu lia lịa, đưa tay lau đi lớp mồ hôi lạnh trên trán.
Nhưng khi vừa về đến nhà, cảnh tượng trước mắt khiến tôi toàn thân run rẩy!
4
Cánh cửa phòng ba mẹ tôi đã bị đập nát, tất cả những món đồ mang ký ức về họ đều bị phá hoại tan tành.
Tôi run rẩy nhặt bức ảnh gia đình đã vỡ nát lên, nước mắt từng giọt rơi xuống sàn.
“Lý Vân Vân! Cút ra đây cho tôi!”
Lý Vân Vân chống cằm đắp mặt nạ, lề mề bước xuống với vẻ mặt chẳng chút ăn năn.
Tôi dồn toàn bộ sức lực, tát cho cô ta một cái thật mạnh.
Cô ta ôm mặt, đôi mắt đỏ rực như máu:
“Cô dám đánh tôi?! Tôi sắp là người thừa kế công ty rồi! Với lại căn nhà này vốn là của tôi, tôi muốn làm gì thì làm!”