Thấy trong đó toàn là tài liệu liên quan đến Hải Dịch Công Nghệ, hắn liền cao giọng hô lên:

“Cô ta ăn cắp tài liệu cơ mật của Hải Dịch!”

Tiếng hắn vang lớn đến mức khiến mọi người xung quanh đều ngoái lại nhìn.

Coca lúc đó vẫn còn ở gần, nghe thấy tiếng ồn liền quay đầu lại.

Thấy mẹ bị người ta vây quanh, bé bật khóc thất thanh.

Nhân viên trông trẻ hoảng hốt, bế Coca chạy đến.

Phong Trạch nhìn thấy, cười khẩy:

“Ồ, Thẩm Tích, đây là đứa con cô sinh với lão già đó sao?”

Lời hắn quá độc, khiến cả đám người xung quanh bắt đầu xì xào cười nhạo.

Coca khóc đỏ bừng mặt, vươn tay về phía tôi:

“Mẹ ơi, con muốn mẹ!”

Tôi lập tức đón lấy con, vừa dỗ vừa vỗ lưng bé.

Coca nức nở, đôi mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào Phong Trạch đầy giận dữ, một ánh nhìn bé nhỏ nhưng kiên quyết.

Phong Trạch thoáng khựng lại, rồi nghiến răng ra hiệu cho bảo vệ:

“Người phụ nữ này ăn cắp tài liệu công ty, nên bị đưa đến đồn cảnh sát!”

Nhân viên an ninh bị hắn kích động, chẳng thèm phân biệt đúng sai, tiến lại nói cứng nhắc:

“Xin lỗi, mời cô mang theo con đi cùng chúng tôi một chuyến.”

Tôi chưa kịp nói gì thì Phong Trạch đã túm lấy tay tôi, kéo mạnh.

Vì đang ôm Coca nên tôi không thể phản kháng, loạng choạng ngã xuống đất.

Để bảo vệ con, tôi xoay người che chắn, khiến khuỷu tay bị trầy rách, máu rịn ra.

Không khí quanh đó bỗng chững lại hoàn toàn,

Cả sảnh hội trường im phăng phắc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, chỉ thấy Hạ Yến Xuyên đang được một nhóm người vây quanh tiến vào hội trường.

“Chào Tổng giám đốc Hạ.”

Đám người nhất tề cúi đầu, giọng đầy kính trọng.

Ánh mắt anh đảo qua một vòng, dừng lại trên người tôi.

Con ngươi anh khẽ co rút.

Giây phút ấy, tôi đỏ hoe mắt.

“Chồng ơi…”

Coca dang hai tay, lon ton chạy tới:

“Ba ơi, bế con!”

Một tiếng “ba” ấy vang lên, cả khán phòng nổ tung trong kinh ngạc.

Phong Trạch đứng chết lặng, không tin vào tai mình, còn Chương Tiểu Mai bên cạnh thì mặt cứng đờ.

Anh ta bật cười khẩy, giọng châm chọc:

“Cô đừng đùa nữa.”

“Tổng giám đốc Hạ sao có thể cưới loại đàn bà tầm thường như cô.”

Hạ Yến Xuyên quay đầu nhìn anh ta, ánh mắt lạnh như băng.

Phong Trạch tưởng anh đồng tình với mình, càng đắc ý nói tiếp:

“Người mà tôi còn chẳng buồn cưới, cô lại dám mơ giữa ban ngày—”

Anh ta chưa nói hết câu thì bị Hạ Yến Xuyên cắt ngang.

Anh bước thẳng tới, bế Coca lên, rồi đưa tay kéo tôi đứng dậy.

Coca tức giận nện một nắm vào ngực anh:

“Ba xấu lắm! Con ghét ba!”

“Ba để con với mẹ bị bắt nạt!”

Cả sảnh im phăng phắc, mọi người đều hiểu, lời của đứa bé không thể giả được.

Chương Tiểu Mai và Phong Trạch mặt cắt không còn giọt máu.

Cô ta tức tối bóp tay chồng, để lại một vệt đỏ rực trên cánh tay anh.

Phong Trạch hoàn hồn, lắp bắp:

“Hạ tổng… cô ta thật sự là vợ anh?”

Hạ Yến Xuyên liếc anh ta, lạnh lùng đáp:

“Không phải vợ tôi thì là vợ anh chắc?”

Câu nói khiến Phong Trạch nghẹn họng.

Anh ta hít sâu, cắn răng hỏi tiếp:

“Vậy còn bức ảnh đó? Người đàn ông trong hình là ai?”

“Chẳng lẽ cô Thẩm này một lúc trèo hai thuyền sao?”

Tôi nhìn hắn, bật cười nhạt:

“Người trong ảnh chính là cha của của Hạ tổng.”

“Tôi đi dự tiệc từ thiện cùng cha chồng, anh định vu khống luôn cả nhà họ Hạ à?”

Phong Trạch nghe xong mới nhận ra mình đã đụng vào người không nên đụng, liền luống cuống tìm cách đổ lỗi:

“Ảnh đó… là do Chương Tiểu Mai gửi cho tôi! Tôi chỉ nhìn thoáng qua, tưởng thật nên hiểu lầm thôi!”

Chương Tiểu Mai tròn mắt:

“Anh nói cái gì? Không phải chính anh bỏ tiền mua ‘tư liệu bôi nhọ’ của Thẩm Tích sao?”

“Phong Trạch, anh đúng là đồ hèn hạ!”

Hai vợ chồng quay sang cãi nhau loạn cả hội trường, chẳng khác gì trò hề.

Chương Tiểu Mai vừa khóc vừa la, giọng run run mà phẫn nộ:

“Anh khiến tôi thật sự thất vọng, Phong Trạch!”

Nghe đến đây, Phong Trạch mới sực nhớ, bốn năm trước, khi anh ta và tôi bàn chuyện kết hôn, chính Chương Tiểu Mai cũng là người đem “bằng chứng” giả đến vu khống tôi từng quan hệ với nhiều đàn ông.

Giờ nghĩ lại, có lẽ tất cả những “chứng cứ” đó đều là ảnh ghép, video do AI dựng nên.

Mặt anh ta trắng bệch.

“Về nhà… tôi sẽ ly hôn với cô.”

Câu nói này như giọt nước tràn ly.

Chương Tiểu Mai òa khóc, níu chặt tay áo anh, gào lên:

“Tôi không đồng ý!”

Mọi người nhìn cảnh hai vợ chồng giằng co mà ai cũng nhăn mặt, thật đúng là vở kịch hạ cấp khó nuốt nổi.

Hạ Yến Xuyên chẳng buồn nhìn họ, chỉ lạnh giọng nói với người phụ trách hội trường:

“Bên các người, đây là cách đối xử với nhân viên của Hải Dịch à?”

Người phụ trách toát mồ hôi lạnh:

“Hạ tổng, xin lỗi! Là lỗi của chúng tôi, bảo đảm lần sau—”

“Lần sau?”

Anh nhướng mày, giọng nhạt như dao:

“Tôi nghĩ lần này thôi, sẽ không còn cơ hội ‘lần sau’ đâu.”

Anh quay sang cấp dưới:

“Hủy hợp đồng thuê địa điểm, không cần tiếp tục hợp tác.”
chương 6 – tiếp: https://vivutruyen.net/bo-toi-vi-sinh-le-gio-anh-khong-xung/chuong-6/