“Bố, con chỉ nói thật thôi.”
“Đây không phải là hợp đồng với công ty du lịch gì hết, mà là giấy cam kết đi chuyến bay y tế chuyên dụng.”
“Con đã tìm được chuyên gia hàng đầu về điều trị loại ung thư này, mạng của bố, con nhất định sẽ giữ lại.”
Tôi không kìm được, nước mắt rơi lã chã, vậy mà bà nội vẫn còn định cản trở.
“Viên Viên, bà… bà không có…”
“Đủ rồi!”
Tôi mất kiên nhẫn cắt ngang lời bà.
“Nếu còn dám ngăn cản một lần nữa, thì đừng trách tôi báo công an, để các người ngồi tù cả đời!”
Nghe vậy, cô và bà nội đang định tiếp tục làm ầm lên lập tức im bặt.
Cà lăm nửa ngày cũng không cãi lại được câu nào.
Bà nội bỗng ho lớn hai tiếng, sắc mặt trắng bệch, hai chân run lẩy bẩy.
Cuối cùng bỏ lại một câu:
“mày mà nói sớm là đưa bố mày đi chữa bệnh thì có phải tốt rồi không… chỉ cần là vì bố mày tốt… cô mày với bà chẳng lẽ lại thật sự cản được chắc?”
“Đều là hiểu lầm cả thôi…”
Không biết là câu nào đã chạm đúng tâm trạng đám đông đang đứng xem.
Hiện trường lập tức lại bắt đầu xôn xao.
“Tôi biết ngay mà, làm gì có đứa con nào độc ác như vậy, hóa ra là có ẩn tình.”
“Thật là quá đáng, không phải ruột thịt thì coi người ta không ra gì sao?”
“Tôi phì!”
…
Thấy càng ngày càng nhiều người hàng xóm kéo đến, cô tôi vẫn cố tỏ ra không nhận tội, cố cãi bằng được.
Nhưng tiếng mắng chửi ngày càng thậm tệ, thậm chí có người dọa sẽ báo cảnh sát “trừ hại cho dân”.
Bà nội hoảng quá, kéo tay cô tôi bỏ chạy trối chết.
7
Tôi nhanh chóng giải tán đám đông.
Quay đầu lại thì thấy bố vẫn đứng ngây ra đó, không nói nên lời.
Tôi nhẹ nhàng vỗ vai ông, an ủi:
“Bố, là con phát hiện quá muộn… là con đã không bảo vệ tốt cho bố.”
“Từ nay về sau, con và mẹ sẽ là người thân nhất của bố, để con nuôi bố.”
Lúc này bố mới hoàn hồn, lẩm bẩm hỏi:
“Vậy nên Viên Viên… bản giám định huyết thống đó… là thật sao?”
Giọng bố run lên không kìm được.
“Hoàn toàn là thật.”
Thái độ dứt khoát của tôi khiến tia hy vọng cuối cùng trong mắt bố cũng tắt hẳn.
“Vậy là con đã biết từ sớm.”
“Thế tại sao không nói cho bố biết? Tại sao chứ?”
Bố cố gắng kìm nén cảm xúc đau đớn trong lòng.
“Con vô tình phát hiện âm mưu của cô và bà nội, liền tranh thủ cơ hội đi xét nghiệm ADN.”
“Con vốn định nói thẳng với bố, nhưng bao năm nay con hiểu rõ hơn ai hết vị trí của cô và bà nội trong lòng bố.”
“Con thật sự sợ với tình trạng sức khỏe hiện giờ, bố không chịu nổi cú sốc lớn như vậy.”
“Thà để con gánh thay bố cái danh bất hiếu này còn hơn!”
Nói đến đây, tôi đưa cho ông xấp tài liệu điều tra dày cộp đã khóa trong tủ.
Có phiếu xét nghiệm độc tố từ hiệu thuốc.
Có hợp đồng bảo hiểm nhân thọ giá trị cực lớn mà cô đã mua cho bố.
Có cả ảnh bà nội lén bỏ “thứ gì đó” vào đồ ăn của bố…
Một xấp dày, bố lật xem từng tờ một.
Cho đến khi gương mặt ông không còn chút huyết sắc, nước mắt phủ kín.
Rất lâu sau, ông mới chậm rãi nói:
“Là do bố nhìn người không rõ.”
“Bố cứ nghĩ… chỉ cần thật lòng, sớm muộn gì cũng có thể sưởi ấm được lòng người.”
Tôi nắm chặt tay ông, giống như hồi nhỏ bố từng nắm tay tôi:
“Bố, chuyện này không phải lỗi của bố.”
“Bây giờ nhìn rõ ra vẫn chưa muộn.”
Nghĩ đến đây, cơn phẫn nộ trong tôi lại bùng lên.
“Triệu Quyên đúng là đồ súc sinh không bằng! Bao năm gọi là cô đúng là uổng phí!”
“Dù không có quan hệ huyết thống, sống chung từ nhỏ cũng phải có chút tình cảm chứ!”
“Đáng hận hơn là vì trả nợ cho thằng con trai ăn chơi cờ bạc của cô ta, cô ta mong bố chết để lấy tiền bồi thường thì thôi, còn bắt bố uống cả thuốc độc!”
“Đủ rồi, Viên Viên, đừng nói nữa.”
Tôi bĩu môi:
“Sao? Bố xót cho họ à?”
Bố cúi đầu trầm ngâm một lúc, rồi lại chậm rãi ngẩng lên, nở một nụ cười chua chát với tôi.
“Thuốc đó… là bố tự xin về.”

