Tôi hiểu rõ bố mẹ mình, họ sẽ không vô cớ đến công ty tôi.

Chắc chắn là họ không tin lời tôi nói, muốn kiểm tra xem thu nhập thật của tôi thế nào.

Tôi lập tức gọi ngân hàng xác nhận lại rằng các cài đặt bảo mật của tài khoản chính vẫn an toàn.

Sau đó tôi lại kiểm tra ứng dụng ngân hàng trên điện thoại, đảm bảo không có đăng nhập bất thường.

Nhưng tôi đã quên một việc — bảng sao kê tài khoản của tôi.

Ngân hàng mỗi tháng sẽ gửi bảng sao kê giấy về địa chỉ tôi đăng ký.

Ban đầu tôi dùng địa chỉ nhà cũ, sau khi chuyển đến Thượng Hải thì tôi đã đổi sang địa chỉ hiện tại.

Nhưng có lẽ hệ thống ngân hàng gặp vấn đề, đôi khi bảng sao kê vẫn bị gửi về nhà cũ.

Tôi chợt nhớ ra, hình như tháng trước tôi không nhận được bảng sao kê.

Chẳng lẽ…

Không, không thể trùng hợp đến thế.

Tôi tự trấn an bản thân.

Dù bảng sao kê có bị gửi về nhà, bố mẹ cũng sẽ không tự tiện mở ra xem đâu, họ không phải kiểu người không tôn trọng quyền riêng tư của con cái.

Nhưng dù sao đi nữa, tôi cũng phải nhanh chóng xử lý chuyện này, không thể để bố mẹ phát hiện tình hình tài chính thực sự của tôi.

Không phải tôi không muốn giúp anh trai, mà là tôi không thể từ bỏ kế hoạch và ước mơ của chính mình.

Buổi trưa, tôi về nhà, thấy bố mẹ đang ngồi xem ti vi trong phòng khách, bầu không khí yên ắng lạ thường.

“Xử lý xong việc ở công ty rồi à?” Bố hỏi, mắt vẫn không rời khỏi màn hình ti vi.

“Vâng, con vừa xử lý mấy tài liệu gấp.” Tôi đặt túi xuống, “Bố mẹ muốn ăn gì? Con dẫn đi ăn gần đây nhé.”

“Tùy con, con quyết đi.” Mẹ đáp, giọng có phần lơ đãng.

Trong lúc ăn, bố mẹ hầu như không nhắc đến chuyện của anh trai, ngược lại còn hỏi han công việc và cuộc sống của tôi.

Sự khác thường này khiến tôi càng thêm bất an.

Sau bữa trưa, bố đột nhiên nói: “Tiểu Huyên, bố mẹ đã bàn bạc rồi, tình hình của con bố mẹ cũng hiểu. Năm vạn thì năm vạn, con giúp được thì giúp, không giúp được cũng không sao.”

Tôi sững người, không ngờ họ lại từ bỏ dễ dàng như vậy: “Bố, con thật sự xin lỗi. Nếu con có khả năng, nhất định sẽ hết sức giúp anh…”

“Không cần nói nữa.” Bố xua tay, “Chuyện của anh con, bố mẹ sẽ tự nghĩ cách. Con cứ yên tâm làm việc.”

Mẹ cũng nói theo: “Đúng đó, con sống xa nhà đã vất vả rồi, bọn mẹ không nên gây áp lực cho con.”

Sự bao dung và thấu hiểu đột ngột này khiến tôi cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng tôi không tìm ra được điểm đáng ngờ.

Có lẽ họ thật sự hiểu cho hoàn cảnh của tôi rồi?

8

Bố mẹ ở lại Thượng Hải ba ngày.

Trong thời gian đó, tôi dẫn họ đi tham quan nhiều địa điểm nổi tiếng, thỉnh thoảng có nhắc đến chuyện cưới hỏi của anh, họ cũng không ép tôi đưa tiền nữa.

Sự yên bình bất thường này khiến tôi không thể hoàn toàn thả lỏng.

Tối trước ngày họ về, chúng tôi ăn một bữa tối đơn giản tại nhà.

“Tiểu Huyên, mai bố mẹ về rồi. Lần này đến thăm con, cũng yên tâm phần nào.” Bố vừa ăn vừa nói.

“Bố mẹ, nếu nhớ con thì cứ lên Thượng Hải chơi, lúc nào cũng được.” Tôi chân thành nói.

“Con bận rộn công việc, bố mẹ đến lại làm phiền con.” Mẹ mỉm cười nói, “À đúng rồi, mẹ nghe đồng nghiệp của con bảo, giờ con làm gì mà quản lý cấp cao à?”

Tim tôi chợt khựng lại: “Vâng, năm ngoái con được thăng chức.”

“Chắc lương cũng không tệ nhỉ?” Bố buột miệng hỏi.

“Cũng ổn, đủ tiêu thôi ạ.” Tôi trả lời qua loa.

Bố không hỏi thêm nữa, chuyển sang kể chuyện ở quê.

Tôi âm thầm thở phào, nghĩ có lẽ mình đã quá nhạy cảm.

Sáng hôm sau, tôi tiễn bố mẹ ra ga tàu cao tốc.

Lúc chia tay, mẹ nắm tay tôi nói: “Tiểu Huyên, chuyện của anh con, bố mẹ sẽ nghĩ cách khác, con đừng lo.”

Tôi gật đầu, nhưng trong lòng vẫn lờ mờ cảm thấy bất an.

Tiễn bố mẹ xong, tôi đi thẳng đến công ty.

Vừa đến văn phòng, Tiểu Lý bên phòng tài vụ đã đến tìm tôi: “Quản lý Lâm, hôm qua bố mẹ chị có đến tìm, hỏi khá nhiều chuyện về chị.”

Tim tôi trầm xuống: “Họ hỏi những gì?”

“Hỏi về chức vụ của chị, lương bao nhiêu, còn… còn hỏi xem công ty có chính sách hỗ trợ nhân viên vay tiền không, nói là anh trai chị sắp cưới cần tiền.”

Tôi cố giữ bình tĩnh: “Họ chỉ lo cho tôi thôi, hỏi thêm vài câu cũng không sao. Cảm ơn cậu đã không tiết lộ thông tin riêng của tôi.”

Tiểu Lý gật đầu rồi rời đi, còn tôi thì chìm trong suy nghĩ.

Rõ ràng bố mẹ không tin tôi chỉ có năm vạn tiết kiệm.

Họ đang âm thầm điều tra tình hình tài chính thật của tôi.

Tôi mở máy tính, kiểm tra tài khoản ngân hàng, mọi thứ vẫn bình thường.

Nhưng tôi vẫn thấy bất an, như thể có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Tan làm về nhà, tôi kiểm tra kỹ căn phòng, đảm bảo rằng bố mẹ không lục lọi tài liệu hay máy tính của tôi.

Mọi thứ có vẻ vẫn ổn, nhưng tôi vẫn quyết định thay đổi tất cả mật khẩu liên quan đến tài khoản tài chính, để phòng bất trắc.

Đúng lúc tôi vừa mở máy tính chuẩn bị thao tác thì điện thoại reo.

Là anh trai tôi – Lâm Dã gọi đến.

“Alo, anh.” Tôi bắt máy.

“Tiểu Huyên, bố mẹ về rồi, nói em chỉ đồng ý đưa năm vạn?” Giọng anh trai đầy bất mãn.

“Anh, bây giờ em thật sự chỉ có từng ấy thôi…”

“Đừng lừa anh nữa!” Anh trai đột nhiên cao giọng, “Em làm việc ở Thượng Hải bao nhiêu năm, lương cao như thế, sao có thể chỉ có năm vạn tiết kiệm? Có phải em không muốn giúp anh?”

Tôi im lặng mấy giây: “Anh, em không phải không muốn giúp, nhưng thật sự em không thể đưa nhiều hơn.”

“Được, đã em nói vậy thì anh cũng không còn cách nào.” Anh trai bỗng trở nên bình tĩnh, “Nhưng Tiểu Huyên, có những chuyện em có giấu sâu đến đâu, cũng sẽ có ngày bị phát hiện.”