“Anh đưa cô ấy về rồi quay lại, em tiện thì đặt lịch đi, mai mình đi đăng ký kết hôn.”

Nói rồi, anh hấp tấp rời đi.

Tôi thu dọn xong hành lý, tiện tay lướt xem mạng xã hội.

Lại là Hạ Nhu đăng ảnh mới.

Tấm đầu là bàn tay xương gân rõ nét đang thử nhiệt độ nước ở mép bồn tắm.

Tấm thứ hai là ảnh selfie của cô ta, phía sau lờ mờ hiện bóng một người đàn ông đang chăm chú gội đầu cho cô ấy.

[Anh trai nói tay em bị thương không được dính nước, nên phải giúp người ta gội đầu tắm rửa luôn~ không hiểu sao lại thấy ngại ngại nữa…]

Tôi nhìn bàn tay băng đầy gạc của mình, quay lại nhìn lần cuối căn nhà đã sống cùng Ôn Trạch Hi tám năm.

Vừa lúc đó, tin nhắn từ anh được gửi đến:

[Có việc gấp, anh không về được, chuyện đi đăng ký kết hôn mai hoãn lại nhé.]

Tôi khẽ nói trong lòng: Không sao. Dù sao tôi cũng chưa hề đặt lịch.

Tôi kéo vali ra cửa, bắt taxi đến sân bay.

Trên đường, tôi gửi cho Ôn Trạch Hi một tin nhắn chia tay. Sau đó, tắt máy, cùng máy bay cất cánh.

5

Trên chuyến bay ấy, tôi ngủ một giấc yên ổn nhất từ trước đến nay.

Khi hạ cánh, dàn nhạc nước ngoài mà tôi ký hợp đồng đã dùng nghi thức tiếp đón cao cấp nhất để chào đón tôi.

“Chào mừng cô gia nhập với chúng tôi, cô Thẩm!”

“Có được nhân tài xuất sắc như cô, là vinh hạnh của cả dàn nhạc!”

Giám đốc dàn nhạc – Bond – không tiếc lời khen, các thành viên cũng nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ như nhìn một ngôi sao.

Những điều này, tôi chưa từng có được khi ở trong nước.

Bởi vì mỗi lần có ai đó, dù là trong hay ngoài đoàn, khen ngợi tôi, Ôn Trạch Hi đều sẽ lập tức sa sầm mặt.

Không ai muốn đắc tội anh ta, tôi cũng không muốn làm anh khó chịu.

Lâu dần, tôi trở thành người vô hình trong dàn nhạc, là cái bóng chỉ khi gắn tên với Ôn Trạch Hi mới được người khác coi trọng.

Bond giới thiệu cho tôi nghệ sĩ piano mà tôi sẽ phụ trách.

Người đàn ông trước mặt lịch thiệp đưa tay ra bắt, gương mặt có chút quen thuộc:

“Chào cô Thẩm, tôi là Kỷ Cảnh Xuyên, rất hân hạnh được hợp tác với cô.”

Lúc này tôi mới nhớ ra — mười năm trước, trong cuộc thi mà Ôn Trạch Hi đoạt quán quân và nổi tiếng, Kỷ Cảnh Xuyên chính là người giành á quân.

Mấy năm nay, anh ấy chăm chỉ luyện tập và biểu diễn, danh tiếng trong giới âm nhạc cả trong và ngoài nước ngày càng vang, thực lực gần như ngang ngửa Ôn Trạch Hi.

Tôi rất vui khi được làm việc cùng một nghệ sĩ như vậy.

Sau buổi tiệc chào đón mà Bond tổ chức riêng cho tôi, tôi chuyển đến căn hộ mà dàn nhạc chuẩn bị sẵn.

Mọi việc đâu vào đấy, tôi rảnh rỗi mở điện thoại lên.

Hàng chục cuộc gọi nhỡ, tin nhắn và tin thoại từ WeChat tràn ngập màn hình, suýt nữa làm điện thoại tôi đứng máy.

Tất cả đều đến từ… Ôn Trạch Hi.

[Em nói chia tay là ý gì? Còn cái quản lý mới này là ai cho phép em tự tiện thay người?!]

[Thẩm Thanh Miên, đây là chiêu mới của em đấy à!?]

[Bảo sao dạo này em im ắng thế, vì màn diễn này mà đến ảnh cưới trên mạng em cũng dám gỡ xuống, anh thật đã coi thường em rồi!]

Tôi lướt qua từng dòng, thì đúng lúc đó Ôn Trạch Hi lại gọi đến. Tôi chưa kịp phản ứng thì ngón tay lỡ bấm vào nút nghe.

Giọng bên kia lập tức nhẹ hẳn đi, như vừa thở phào xong:

“Thẩm Thanh Miên! Không phải em kiên quyết lắm sao, đến điện thoại cũng không thèm bắt cơ mà? Giờ diễn không nổi nữa à?”

“Em có biết không, vì hành vi bốc đồng này của em, cả đoàn nhạc bị ảnh hưởng thế nào không?!”

“Hạ Nhu còn tưởng là do mình gây ra, con bé đã khóc mấy ngày rồi đấy! Tốt nhất em mau kết thúc trò đùa này đi, quay về xin lỗi con bé!”

“Nếu không thì chuyện đi đăng ký kết hôn, anh e là… phải suy nghĩ lại rồi!”

Giọng điệu của Ôn Trạch Hi lạnh lẽo, xen lẫn chút đắc ý như thể đang nắm chắc phần thắng.

Tôi bật cười: “Không cần anh phải suy nghĩ gì cả.”

“Ôn Trạch Hi, tôi đã nói rồi — chúng ta chia tay rồi.”

Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy, chặn số điện thoại và tài khoản WeChat của anh ta.

Tôi mở mạng xã hội, đăng một dòng thông báo:

[Tôi và anh Ôn Trạch Hi trước đây chỉ tổ chức lễ cưới, chưa từng đăng ký kết hôn. Hiện tại đã chính thức chia tay. Cảm ơn mọi người đã quan tâm.]

Chỉ vài phút sau, phần bình luận đã ngập tràn phản ứng phẫn nộ thay tôi:

[Cái gì!? Tám năm rồi mà thằng nhóc Ôn Trạch Hi vẫn chưa đăng ký kết hôn với cậu à!?]

[Lãng phí thanh xuân của cậu tám năm trời mà chẳng có lấy một lời giải thích, loại người gì thế này!]

[Có tài năng thì sao? Nhân phẩm tệ như vậy, bà đây tuyên bố tẩy chay gã đàn ông rác rưởi này!]

Cũng có đồng nghiệp trong đoàn nhạc cũ thương tôi:

[Ôm cậu một cái nhé Thanh Miên, mấy chiêu trò của con trà xanh đó đâu phải mới ngày một ngày hai. Chúc mừng mỹ nhân thoát khỏi rác rưởi, từ nay xinh đẹp độc lập!]

[Chuẩn luôn! Con nhỏ họ Hạ trời sớm muộn cũng xử lý nó, chị em mình độc thân xinh đẹp vô địch thiên hạ!]

Lời lẽ mắng chửi Hạ Nhu thì nhiều, tôi rất biết ơn vì sự ủng hộ của mọi người.

Nhưng chuyện này nếu chỉ một bên gây ra thì cũng chẳng thành — người thật sự phải chịu trách nhiệm chính là Ôn Trạch Hi.

Việc tôi nói rõ ràng chuyện này cũng xem như chính thức cắt đứt với quá khứ.

Chỉ là tôi không ngờ, mọi chuyện lại ầm ĩ đến mức lên cả hot search.