Tôi thu lại ánh nhìn, đè nén cơn nhức nhối trong lòng, lấy điện thoại gọi cho bên săn đầu người trước giờ vẫn muốn mời tôi ra nước ngoài làm việc.

Đặt xong vé máy bay, một thông báo trên mạng xã hội bật lên — bài viết Hạ Nhu cố tình gắn thẻ tôi.

Trong ảnh động live, một bàn tay lớn nhẹ nhàng xoa bụng dưới của cô ấy.

Âm thanh nền là giọng cô ta nũng nịu:

“Anh Trạch Hi, tay anh ấm quá đi~”

Chú thích ảnh là:
【Anh trai thẳng nam của em thấy em đau bụng kinh mà xót, nói phải giúp em đuổi hết đau đi! Được người ta nâng niu trong lòng bàn tay, cảm giác thật sự tuyệt vời quá đi~】

Ý đồ của cô bé này quá rõ ràng.

Tôi thản nhiên bấm thích, rồi quay về trang cá nhân, gỡ ảnh bìa là hình cưới của tôi với Ôn Trạch Hi.

….

Hôm nay có dàn nhạc lớn khác tới giao lưu biểu diễn.

Phần lớn công việc chuyển giao vẫn cần tôi phụ trách theo dõi.

Tôi dẫn các nghệ sĩ đến phòng nghỉ để ổn định trước.

Vừa bước vào, mọi người đã thấy Ôn Trạch Hi đang ngồi cạnh bàn, đút cơm cho Hạ Nhu.

“Wow, nghe nói thiên tài âm nhạc Ôn đại đã kết hôn với quản lý Thẩm Thanh Miên từ lâu, không ngờ tình cảm hai người tốt như vậy!”

“Đúng đó! Mà tay của nghệ sĩ piano là quý nhất đấy, anh ấy còn dùng tay để gắp đồ ăn cho vợ kìa!”

Phải rồi, một nghệ sĩ piano, điều quan trọng nhất là đôi tay.

Vì vậy suốt mười năm qua, tôi lo mọi chuyện cho anh, sợ anh bị va chạm, bị thương.

Còn bây giờ, đôi tay ấy lại đang tận tâm phục vụ một người phụ nữ khác.

Tiếng tán thưởng xung quanh cuối cùng cũng đến tai hai người họ.

Hạ Nhu thấy tôi dẫn đoàn vào, lập tức làm mặt tủi thân rồi méc:

“Chị Thanh Miên, chị xem anh Trạch Hi kìa! Bắt em ăn gan heo, giờ em sắp bị anh ấy vỗ béo rồi!”

Ôn Trạch Hi chẳng thèm nhìn tôi, nhẹ nhàng lau khóe miệng cho cô ta:

“Ngoan nào, ăn hết phần này đi, lát nữa còn phải uống trà gừng đường đỏ nữa.”

Cả phòng bỗng yên lặng như tờ, mọi ánh mắt ngượng ngùng nhìn tôi.

Tôi giữ nụ cười, lịch sự mời mọi người ngồi xuống.

Sau khi thu xếp ổn thỏa, tôi rút điện thoại ra, tiếp tục đặt lịch làm visa online.

Không biết từ lúc nào, Ôn Trạch Hi đã đứng ngay sau lưng tôi.

Anh liếc màn hình, ánh mắt lạnh lùng, giọng chất vấn:

“Visa? Em làm visa cho ai vậy?”

Tôi còn chưa kịp nghĩ nên trả lời thế nào, anh đã bất ngờ nắm chặt lấy tay tôi, giọng đầy ngạc nhiên đến mức lộ rõ.

“Thẩm Thanh Miên, nhẫn cưới của em đâu rồi?!”

“Đừng nói với anh là em để quên ở nhà đấy nhé!”

Tôi biết tại sao anh ta lại phản ứng như vậy.

Tám năm kết hôn, tôi chưa từng rời nhẫn khỏi tay dù chỉ một khắc.

Nhưng chiếc nhẫn của anh thì chưa bao giờ xuất hiện nơi công cộng.

Kết hợp với những chuyện vừa rồi, trong mắt Ôn Trạch Hi rõ ràng thoáng qua một tia bất an.

Anh siết chặt tay tôi, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng:

“Nói đi!”

Tôi định nói thật, nhưng đúng lúc ấy, Hạ Nhu đột ngột hét lên rồi òa khóc:

“Á! Đau quá, anh Trạch Hi ơi… hu hu hu…”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía phát ra tiếng động — Hạ Nhu ngã ngồi dưới đất, ngay bên cây đàn grand piano, lòng bàn tay có một vết cắt đang rỉ máu.

Ôn Trạch Hi lập tức đẩy tôi ra, chạy vội tới ôm cô ta vào lòng.

“Sao em lại bất cẩn vậy chứ!”

Hạ Nhu nước mắt đầm đìa, cả người vùi trong lòng anh, thi thoảng còn liếc nhìn tôi với vẻ sợ sệt, tủi thân:

“Em cũng không biết… hu hu… rõ ràng chị Thanh Miên đã kiểm tra hết từ tối qua rồi mà, em không hiểu sao trên nắp đàn lại có mảnh kính to thế này nữa…”

“Hu hu… anh Trạch Hi, đau quá à…”

Ánh mắt Ôn Trạch Hi rơi xuống mảnh kính vấy máu trên nắp đàn, gương mặt lập tức tối sầm lại.

Ngay sau đó, anh quay sang quát tôi:

“Thẩm Thanh Miên, giờ đến mức này mà em còn giở trò hãm hại người khác sao?!”

“Còn không mau đến xin lỗi đi!”

Tôi không để tâm đến ánh mắt khinh bỉ của mọi người xung quanh, bước thẳng đến trước mặt họ:

“Không phải tôi làm.”

“Nếu không phải em thì còn ai vào đây! Cả dàn nhạc ai mà chẳng biết em kiểm soát mọi thứ, đàn của tôi từ trước đến nay đều do em đích thân kiểm tra!”

Ôn Trạch Hi mắng xong thì không chút do dự nhặt ngay một món đồ trang trí bằng sứ cạnh đàn, ném mạnh xuống đất vỡ tan.

Anh túm lấy tay tôi, ép tôi ấn xuống đống mảnh vỡ.

Hai bàn tay tôi lập tức máu me be bét, vô số mảnh sứ cắm sâu vào da thịt.

“Đây là bài học lần này tôi dành cho em! Mọi người không ai được giúp cô ta dọn dẹp!”

“Tôi muốn em suy nghĩ cho kỹ, nghĩ xong thì đến xin lỗi!”

Nói xong, anh bế Hạ Nhu rời đi, không ngoảnh đầu lại.

Mắt tôi cay xè, tầm nhìn bắt đầu mờ đi.

Từng giọt nước mắt rơi xuống những mảnh sứ vỡ tan tành dưới đất.

Vết thương rất đau, nhưng lòng còn đau hơn, đến mức khó thở.

Hai tượng sứ nhỏ trong món đồ trang trí đã vỡ nát, túi bùa bên trong cũng rơi ra.

Đó là món quà mà Ôn Trạch Hi từng nhờ thầy chùa làm riêng để cầu hôn tôi.

Khi ấy, trong mắt chàng trai trẻ chỉ có tôi. Anh nói:

“Miên Miên, anh đã khấn nguyện trước Phật, đời này chúng ta phải mãi mãi bên nhau.”

Còn bây giờ, chính anh là người tự tay đập vỡ lời thề đó.

Tôi gom hết mảnh vỡ, cùng ký ức và chút tình cảm còn sót lại, ném vào thùng rác.