Tình huống nguy cấp, tôi lập tức tiếp quản, trở lại vị trí bác sĩ chính.
Kết thúc ca mổ, tôi mệt mỏi trở về nhà, vừa chạm giường đã thiếp đi vì kiệt sức.
Cho đến sáng hôm sau, bị một cuộc gọi của giám đốc đánh thức:
“Bệnh nhân hôm qua xuất hiện biến chứng nghiêm trọng, người nhà và cả mạng xã hội đều đang chỉ trích cô, nói cô thao tác sai quy trình. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi mở Weibo, một dòng tin tức đập vào mắt:
【Trợ thủ thứ hai bệnh viện quân khu chiếm chỗ bác sĩ chính, mổ sai quy trình khiến bệnh nhân tử vong sau mổ, vô nhân tính!】
Dưới bài viết là bức ảnh tôi đang đứng ở vị trí bác sĩ chính, bàn mổ đầy máu.
“Đây là bác sĩ cứu người sao? Vì muốn thăng chức mà giẫm đạp lên sinh mạng bệnh nhân như thế?”
“Không thể tin nổi loại người này cũng được phép đứng trong phòng mổ, nhất định phải bị truy cứu trách nhiệm hình sự!”
Từng dòng bình luận lướt qua, ngập tràn nguyền rủa và mắng chửi độc địa.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình hồi lâu, cố gắng đè nén sự nghẹn ngào trong giọng nói:
“Là Triệu Sơ Di thao tác sai, tôi chỉ tạm thời tiếp quản, camera ca mổ ghi lại rõ ràng tất cả.”
“Tôi không cứu được bệnh nhân, tôi rất tiếc, nhưng tuyệt đối không phải do lỗi của tôi.”
Giọng giám đốc đầy khó xử:
“Sau khi dư luận bùng nổ tôi lập tức đi kiểm tra camera, nhưng phát hiện video đã bị hỏng.”
“Cô thử tìm xem lúc đó còn ai có mặt trong phòng mổ, tôi sẽ tổ chức mọi người cùng nhau phục dựng lại sự thật.”
Vừa cúp máy, tôi chuẩn bị ra ngoài thì điện thoại lại vang lên tin nhắn.
Triệu Sơ Di đột nhiên đăng một tuyên bố:
“Người chịu trách nhiệm trong sự cố lần này không phải tôi, tuy tôi là bác sĩ chính trên danh nghĩa, nhưng toàn bộ quá trình phẫu thuật đều do bác sĩ Diệp Kiều thực hiện.”
Ngay sau đó, vô số lời mắng chửi như thủy triều ập đến, hòm thư điện thoại tôi lại bị nguyền rủa lấp đầy.
Tuyên bố này hoàn toàn đóng đinh tôi lên cột nhục nhã.
Dù sau này có đồng nghiệp ra mặt làm chứng, cư dân mạng cũng sẽ chẳng quan tâm nữa.
Trừ phi có thể đưa ra đoạn video phẫu thuật hoàn chỉnh, hoặc chính miệng Triệu Sơ Di xin lỗi.
Tôi không quay về bệnh viện, mà lập tức gọi điện cho Ôn Tư Cảnh.
Nhưng gọi bao nhiêu cuộc, cũng không có ai bắt máy.
Tôi liền đến khu nhà ở của gia đình quân nhân, nhưng bị lính gác chặn lại bên ngoài.
Chờ đến khi tôi khó khăn leo lên được bệ cửa sổ phòng ngủ của Ôn Tư Cảnh, trời đã tối đen.
Tôi đang định đập cửa kính thì chợt nghe thấy tiếng nước quện với âm thanh dồn dập gấp gáp.
Từng đợt, từng đợt, vừa cuồng nhiệt vừa điên cuồng.
Tôi cứng đờ ngoài cửa sổ, cứ thế đứng yên bên mép tường, nghe suốt một đêm âm thanh người đàn ông tôi từng yêu sâu đậm đang ân ái cùng người khác.
Đến khi trời sáng, tôi mới cử động được cơ thể đã bị gió đêm thổi tê dại, đứng chờ trước cửa nhà.
Khi Ôn Tư Cảnh xuất hiện, tôi lập tức nhìn thấy dấu vết đỏ sẫm ướt át bên cổ anh.
Đôi mắt tôi đỏ ngầu vì thức trắng đêm, loạng choạng đứng dậy: “Tôi muốn gặp Triệu Sơ Di.”
Anh lạnh lùng từ chối:
“Sơ Di vẫn chưa đứng vững trong bệnh viện, trách nhiệm sự cố lần này không thể là của cô ấy.”
“Em hãy tạm thời gánh vác giúp cô ấy, sau này anh sẽ bù đắp cho em đầy đủ.”
Sắc mặt tôi lập tức tái nhợt, chết lặng nhìn anh, gần như không nhận ra người đàn ông trước mặt mình.
Đây thật sự là người chú nhỏ từng chính trực thẳng thắn đó sao? Những năm qua anh giữ được biên cương, nhưng đã đánh mất giới hạn đạo đức của chính mình.
Tôi giận đến bật cười: “Ý anh là, Triệu Sơ Di cướp đi một mạng người mà không cần chịu bất cứ hậu quả nào, còn người vô tội phải thay cô ta gánh tội thay?”
Ôn Tư Cảnh im lặng một lúc, bực bội vò trán:
“Em là trợ thủ phẫu thuật, lại là chuyên gia ngoại khoa tim mạch có uy tín nhất toàn viện, thế mà không hỗ trợ tốt cho Sơ Di, sao có thể nói là vô tội?”
“Thôi, em chẳng luôn muốn đi du lịch nước ngoài cùng anh sao? Đợi anh xong việc sẽ đưa em đi.”
Chương 4
Từ nhỏ mẹ đã dạy tôi, đi du lịch cùng người mình yêu là chất xúc tác tuyệt vời nhất cho tình cảm.
Vì câu nói ấy, tôi không biết đã dây dưa làm phiền Ôn Tư Cảnh bao nhiêu lần.
Anh luôn đồng ý, nhưng rồi lần nào cũng vì công việc mà trì hoãn hết lần này đến lần khác.
Về sau giữa chúng tôi chỉ còn lại tranh cãi, cảnh còn người đổi, những điều thuở ban đầu cũng tiêu tan.
Tôi tháo sợi dây chuyền vỏ đạn luôn đeo bên ngực, nhẹ nhàng đặt vào tay Ôn Tư Cảnh.
Đó là năm cha mẹ tôi qua đời, tôi được anh đón về – chính tay anh đã đeo nó cho tôi.
Anh từng nói, viên đạn này từng sượt qua tim anh, có ý nghĩa vô cùng đặc biệt.
Anh hứa, chỉ cần anh còn sống, sẽ dùng cả sinh mệnh để bảo vệ tôi; nếu anh không còn, thì vỏ đạn này sẽ thay anh phù hộ tôi bình an.
Tôi ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt anh, mỉm cười nhẹ nhõm:
“Cái này trả lại cho anh, chú nhỏ. Cảm ơn anh đã chăm sóc em suốt ngần ấy năm, cũng khiến anh phiền lòng nhiều rồi, em xin lỗi.”
“Ân tình của cha mẹ em, anh đã sớm trả xong. Sau này, chúng ta nên giữ khoảng cách, Ôn tiên sinh.”
Duyên phận giữa tôi và Ôn Tư Cảnh, đến đây là chấm dứt.
Sự bao che mà anh dành cho người khác đã giẫm đạp lên lòng tự trọng và tín ngưỡng của tôi.
Tôi không hèn hạ đến mức vẫn có thể mỉm cười chào đón.
Tôi thanh toán toàn bộ khoản bồi thường khổng lồ cho gia đình bệnh nhân, rồi nộp đơn xin nghỉ việc tại bệnh viện.
Lúc tiễn tôi ở sân bay, giám đốc lộ rõ vẻ tiếc nuối:
“Diệp Kiều, em là bác sĩ có thiên phú nhất mà tôi từng gặp, chỉ tiếc cho sự cố lần đó…”
Tôi khẽ lắc đầu: “Tất cả đã qua rồi.”
Giám đốc thở dài:
“Nếu không vì video bị hỏng, em đâu đến mức này… Nhưng với năng lực của em, dù ra nước ngoài cũng nhất định sẽ tỏa sáng.”
“Em sẽ làm được.”
Tôi mỉm cười, cuối cùng quay đầu nhìn lại thành phố nơi mình đã sống hơn hai mươi năm, rồi xoay người đi về phía cửa lên máy bay.
Mười năm quen biết, bảy năm yêu mến, tôi cuối cùng cũng có thể buông bỏ anh rồi.
Ôn Tư Cảnh, từ nay về sau, vĩnh viễn không gặp lại.
Mà đúng lúc máy bay cất cánh, điện thoại tôi đột nhiên đổ chuông điên cuồng.

