2

Họ nói anh ta ngoại hình, vóc dáng đều nổi bật, có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc tôi.

Tôi vốn chỉ tập trung cho công việc, vừa xem ảnh anh ta đã hài lòng, lập tức đồng ý chuyện hôn sự.

Không ngờ anh ta lại bênh vực Thẩm Lương Âm đến mức này.

Chẳng lẽ anh ta không biết, nếu không cưới được tôi, nhà họ Viên sẽ phá sản sao?

Chính vì nể mặt tôi, nhà nước mới giao cho nhà họ Viên nhiều đơn hàng chất lượng như vậy.

Anh ta đúng là không thể nói lý.

“Tốt nhất anh nên suy nghĩ kỹ.” – tôi cố nén giận cảnh báo – “Nếu làm chậm trễ, ca phẫu thuật thay tim của ông nội anh sẽ không kịp đâu!”

Tối nay tôi đã sắp xếp để tiến hành ca phẫu thuật thay tim cho lão gia nhà họ Viên.

Nhưng nếu tôi không kịp cứu vị lãnh đạo cũ và quay lại, lão gia chỉ có thể nằm chờ trong phòng hồi sức tích cực.

Mỗi phút chờ đợi là thêm một phần nguy hiểm!

“Đủ rồi!”

Viên Châu thô bạo cắt ngang: “Đừng tưởng tôi không biết cô luôn lừa người!”

“Tôi đã điều tra, ca phẫu thuật tim lần trước cô làm cho ông chỉ là tiểu phẫu, bác sĩ nào cũng làm được, đâu thiếu cô. Cô lừa ông rằng chỉ mình cô làm được, chẳng phải là muốn mượn cơ hội gả vào nhà họ Viên sao?”

“Bây giờ cô đạt được mục đích rồi.” – Viên Châu nghiến răng – “Tôi tuy không hủy hôn, nhưng tuyệt đối sẽ không để cô chạm vào ông thêm một lần nào nữa!”

Tim tôi chợt thắt lại.

Bản năng của một bác sĩ khiến tôi lập tức phản đối:

“Không được, ca phẫu thuật này thật sự chỉ mình tôi mới có thể–”

“Vẫn còn giả vờ.” – giọng anh ta hờ hững – “Lương Âm đã tìm được chuyên gia tim mạch từ nước ngoài về, tôi đã cho tiến hành phẫu thuật sớm hơn. Không cần bác sĩ Hạ cô lo nữa.”

Ca mổ đã được đẩy sớm, vậy mà không một ai báo cho tôi – người giữ vai trò phẫu thuật chính.

Nếu không vướng nhiệm vụ, tôi đã lập tức quay về bệnh viện để ngăn lại.

Nhưng giờ tôi lực bất tòng tâm.

“Có chuyện gì xảy ra anh chịu trách nhiệm được không?” – tôi gắt.

Trên đời này, số người muốn nhờ tôi phẫu thuật nhiều đến mức không đếm xuể.

Lão gia nhà họ Viên cũng chỉ là tình cờ mới giành được cơ hội quý giá này. Nếu không, với thân phận của ông, ngay cả gặp tôi cũng không đủ tư cách.

Đã vậy, nếu Viên Châu nhất quyết không cho tôi cứu, tôi cũng mặc kệ.

Đầu dây bên kia im bặt.

Không ngờ tôi lại đồng ý dứt khoát như vậy.

“Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề.” – anh ta nói cộc lốc – “Tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm!”

Nói xong, anh ta cúp máy.

Thấy Viên Châu không đứng về phía tôi, bà quản gia đang đứng hóng hớt bên cạnh không nhịn được mỉa mai:

“Giờ thì biết hối hận rồi chứ?”

Bà ta đảo mắt: “Cô Thẩm không chỉ là thực tập sinh, mới vào công ty một tháng đã được cậu chủ đưa về nhà nuông chiều suốt ngày đêm, còn ra lệnh cho mọi người gọi cô ấy là nữ chủ nhân. Chúng tôi ai cũng không dám đụng vào. Cô nghĩ cô là ai?”

Nữ chủ nhân?

Tôi tưởng mình nghe nhầm.

Trước khi tôi bước chân vào cửa, nhà họ Viên đã có “nữ chủ nhân” rồi sao?

“Chẳng lẽ các người không biết cậu Viên còn có vị hôn thê à?” – tôi không nhịn được hỏi.

“Phì!” – bà quản gia nói giọng chua chát – “Cậu chủ đã sớm bảo rồi, cái con đàn bà ngu ngốc đó vào cửa thì cuốn xéo càng xa càng tốt, chỉ công nhận cô Thẩm mới là nữ chủ nhân!”

Thẩm Lương Âm thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt đắc ý nhìn tôi, còn cố tình chìa ngón tay đeo nhẫn kim cương ra khoe.

Tôi tức đến bật cười.

Người nhà họ Viên đúng là không thành thật chút nào.

Biết sớm Viên Châu bẩn thỉu như thế này, tôi đã chẳng nhận lời.

Tôi liếc nhìn đồng hồ, còn 30 phút nữa máy bay sẽ cất cánh.

Không đi ngay thì không kịp.

“Tôi nhắc lần cuối.” – tôi nghiêm giọng – “Hậu quả của việc làm chậm trễ công việc của tôi, cô gánh không nổi đâu. Nếu bây giờ cô biết điều mà nhường xe, tôi có thể nói vài câu giúp cô, bỏ qua một lần.”

Thẩm Lương Âm trừng to mắt.

“Một con tài xế hạng xoàng, lương một năm còn chẳng mua nổi đôi giày của tôi!” – cô ta bật cười chế giễu – “Dù có đập chết cô, cái mạng rẻ mạt này tôi cũng đền nổi!”

Tôi không còn thời gian để đôi co, thấy cô ta vẫn ngang nhiên chiếm xe không buông, tôi đành định ra ngoài bắt taxi, vừa đi đường vừa xử lý, cố gắng đến sân bay trong 30 phút.

Nhưng khi tôi vừa bước tới cửa, một cú đá mạnh như trời giáng đập thẳng vào bụng tôi.

Điện thoại trên tay tôi văng ra xa.