【Chương 1】
Bà nội tôi là một bà đồng –bà đã để lại cho tôi ba chiếc túi gấm.
Vào ngày tốt nghiệp, tôi làm theo lời dặn, mở chiếc đầu tiên ra.
【Tìm cảnh sát đi ăn mì bò cùng.】
Dù thấy kỳ lạ, nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn làm theo, kết quả là ăn được… một ngón tay trong bát mì.
Sau này mới biết, đó là ngón tay của bạn cùng phòng, còn hung thủ thì đang trốn trong tủ quần áo ký túc xá.
Mục tiêu của hắn là tôi.
Chiếc túi gấm thứ hai, bà dặn tôi khi hạnh phúc nhất thì mới được mở.
Tôi nhìn người đàn ông bên gối, tay xoa bụng – nơi đứa bé đang lớn lên, rồi kiên quyết mở túi gấm.
Lần này, chữ viết đỏ chót.
Chỉ vỏn vẹn bốn chữ:
【Phá thai! Mau chạy!】
Chữ to, đỏ rực không ngừng kích thích giác quan của tôi, khiến tay chân bủn rủn.
Kết hôn xong, tôi và chồng mãi không có con. Đứa bé này là kết quả của ba năm làm thụ tinh nhân tạo, cực kỳ khó khăn mới có được.
Đứa con tôi phải đánh đổi biết bao mới có, sao lại bảo tôi phá?
Nhưng tôi chưa kịp do dự lâu thì tờ giấy khám thai trong tay đã biến thành báo cáo sảy thai.
Sau đó, tôi vội vàng mua vé tàu cao tốc…
Bỏ trốn.
Chỉ vì bốn chữ bà nội để lại trong túi gấm:
【Phá thai! Mau chạy!】
………..
Bà nội tôi là bà đồng nổi tiếng khắp vùng, trước khi qua đời đã để lại cho tôi ba chiếc túi gấm.
Lúc hấp hối, bà nằm trên giường, ra hiệu gọi tôi lại gần, ghé sát tai tôi, hơi thở mong manh:
“Tiểu Kỳ à, bà tính được đời cháu sẽ gặp ba kiếp nạn, sơ sẩy một chút là thành quỷ vong hồn.”
“Ba túi gấm này là bà phá được thiên cơ mà có, sẽ giúp cháu vượt qua cửa quỷ, nhất định phải giữ kỹ!”
Cha mẹ tôi mất sớm, tôi do bà nội nuôi lớn.
Dù chuyện nghe có vẻ hoang đường, tôi vẫn tin bà tuyệt đối, mang ba túi gấm lên đại học.
Cuối cùng, vào ngày tốt nghiệp, tôi làm theo lời dặn, mở chiếc túi gấm đầu tiên.
【Tìm cảnh sát đi ăn mì bò cùng】
May mắn bạn trai tôi là sinh viên trường cảnh sát, còn tiệm nổi tiếng nhất gần trường lại bán mì bò.
Không ngờ lại ăn được… một ngón tay trong tô mì.
Bạn trai tôi lập tức khống chế chủ tiệm, rồi phát hiện một thi thể bị phân xác trong tủ đông bếp sau.
Sau khi xác minh, nạn nhân chính là bạn cùng phòng – người đã ra ngoài tìm việc mấy hôm trước.
Nhân viên phục vụ bị bắt khai không biết gì, còn hung thủ thực sự là ông chủ.
Hắn đang trốn trong tủ quần áo phòng ký túc xá của tôi, chờ tôi quay về.
Khi bị cảnh sát bắt, hắn mang theo băng keo đen bản lớn, tấm nhựa trắng dài hơn mười mét và hai con dao róc xương sắc lạnh.
Chỉ cần tôi bước vào, chắc chắn không còn đường sống.
Cảnh sát lập tức điều tra Lão Tài – tên thật là Từ Hữu Tài, không ngờ hắn lại chính là hung thủ vụ án phân xác hàng loạt mười mấy năm trước!
Tay tôi run run siết chặt túi gấm, lúc đó tôi mới hiểu tấm lòng của bà, túi gấm thật sự có thể cứu mạng tôi!
Trên tòa, tôi ra làm nhân chứng.
Vụ án bằng chứng rõ ràng, vậy mà Từ Hữu Tài vẫn quay lại nhìn tôi, cười độc ác.
Hắn gọi đúng tên tôi.
“Từ Kỳ.”
“Bạn cùng phòng của cô cũng tên hai chữ, lúc chết gọi mẹ đấy. Tôi thật tò mò, cô sẽ gọi ai.”
“Tôi chưa bao giờ thất bại, yên tâm đi, cô chạy không thoát đâu.”
Câu nói cuối cùng như rắn độc, trườn quanh toàn thân tôi, khiến tôi lạnh buốt và run rẩy không ngừng.
Lời nguyền đó trở thành cơn ác mộng ám ảnh tôi, dù cảnh sát đã thông báo Từ Hữu Tài bị xử tử hình.
Tôi bắt đầu sống trong hoảng loạn, cả khi mở mắt lẫn khi nhắm mắt đều là cảnh hắn uy hiếp.
Đã vậy còn phát hiện bạn trai phản bội.
Hai cú sốc liên tiếp, tôi rời khỏi thành phố ấy.
Nhưng tôi chưa từng tuyệt vọng. Chỉ cần còn túi gấm bà nội để lại, tôi nhất định sẽ sống sót!
Tại thành phố mới, tôi gặp người chồng hiện tại – Trương Bân.