Sau khi gọi phục vụ đến dọn bàn, trò chơi bắt đầu.

Có khoảng mười mấy người tham gia. Tôi khá may mắn, mấy vòng đầu chỉ ngồi xem mọi người chơi.

Có người thẹn thùng kể lại bí mật thời thiếu niên, có người bị yêu cầu sang phòng bên hét lớn ba lần “tôi là heo”…

Cả phòng cười rôm rả, tôi cũng cười đến không ngậm được miệng.

Chỉ là càng cười, đầu càng quay cuồng, mắt cũng bắt đầu hoa lên.

Học bá Tô, tới lượt chị rồi! Chọn “thật lòng” hay “thử thách”?

Tôi nghe thấy có ai đó hô lớn đầy phấn khích.

Ồ, là tôi rồi à.

Thật lòng.

Tôi không muốn làm heo.

Tới tôi hỏi nha!

Học bá Tô, hiện giờ chị có bạn trai không?

Tôi còn chưa trả lời thì cả bàn đã đồng loạt phản đối.

Trời ơi, Chu Diệu, câu này nhàm quá rồi đấy!

Đúng đó! Mười năm trước tôi còn chẳng hỏi thế!

Kệ đi, tôi chỉ muốn hỏi câu này thôi!

Chu Diệu? Hình như là người ngồi nói chuyện với Kỳ Việt lúc nãy. Nhưng nhìn sang thì Kỳ Việt đã biến mất từ bao giờ.

Tôi lắc đầu, bình thản đáp.

Không có.

Câu hỏi nhàm chán, câu trả lời cũng chán không kém. Phần của tôi nhanh chóng bị lướt qua, mọi người lại bắt đầu vòng mới.

Lúc này, tôi thậm chí còn không nghe rõ họ đang nói gì nữa.

May sao, chỗ trống bên cạnh tôi – chỗ Tống Kỳ ngồi – cuối cùng cũng có người ngồi xuống.

Tôi thở phào, nghiêng đầu tựa luôn vào vai người ấy, vòng tay ôm lấy cánh tay cô ấy, giọng mềm như bún.

Kỳ Kỳ, tôi choáng quá… đưa tôi về nhà nha…

Tôi lẩm bẩm, hoàn toàn không nhận ra cơ thể bên cạnh mình vừa bất chợt cứng đờ.

Không biết bao lâu sau, tôi mơ hồ nghe được một chữ.

Được.

Nghe thấy câu trả lời, tôi yên tâm nhắm mắt lại.

4

Sáng hôm sau, tôi bị đói mà tỉnh dậy.

Xỏ dép xong, tôi đi rửa mặt rồi theo thói quen mò xuống bếp tìm đồ ăn. Vừa mở tủ lạnh, đã nghe thấy tiếng cười sảng khoái phát ra từ phòng khách.

Mẹ đang cười gì vui thế?

Vừa hỏi, tôi vừa cắn miếng bánh mì, tò mò đi ra phòng khách. Nhưng khi nhìn rõ người đang ngồi trên ghế sofa đơn, tôi đứng sững tại chỗ.

Kỳ Việt.

Anh ấy đang làm gì ở nhà tôi?

Quần áo tối qua vẫn chưa thay, ngồi nghiêm chỉnh như thể đang tham gia một buổi gặp mặt trang trọng.

Mẹ tôi – bà Trần, vậy mà lại mặc một chiếc sườn xám màu xanh đậm có thêu chỉ vàng, kiểu dáng nghiêm trang, mặt tươi như hoa nói cười với Kỳ Việt.

Ngay cả ba tôi – người tối qua nói phải trực ở bệnh viện – cũng đã về, sắc mặt nghiêm nghị, thái độ cực kỳ đứng đắn.

Cảnh tượng trước mắt chẳng khác gì… ba mẹ vợ đang gặp mặt con rể.

Tô Thanh Diệp, trong nhà có khách mà con mặc đồ ngủ như thế là sao! Mau về phòng thay quần áo ngay!

Bị tiếng gọi của mẹ kéo về thực tại, tôi giật mình, bị chính suy nghĩ vớ vẩn của mình làm cho choáng váng, đầu óc hơi tê dại.

Dạ, con biết rồi.

Tôi trả lời qua loa, định quay về phòng. Vừa bước được một bước thì nghe giọng nói lạnh mà trong trẻo của Kỳ Việt vang lên:

Không cần đâu. Thanh Thanh vừa mới tỉnh, chắc còn hơi mệt. Cứ để cô ấy nghỉ ngơi.

Thanh Thanh. Gọi thân mật quá ha. Không phải tối qua còn giả vờ không quen tôi à?

Tôi nghiêng đầu nhìn Kỳ Việt với vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng âm thầm gào thét.

Tôi làm phiền một đêm rồi, không thể tiếp tục quấy rầy được nữa. Thưa bác trai bác gái, cháu còn chút việc ở công ty, có dịp cháu sẽ chính thức đến thăm hai bác sau.

Nói rồi, Kỳ Việt đứng dậy chuẩn bị rời đi. Đôi mắt lạnh lẽo kia liếc về phía tôi một cái, nhưng khi tôi định nhìn kỹ thì anh ấy đã thu lại ánh mắt.

Chắc là tôi tưởng tượng thôi.

Đi đi, đừng để trễ công việc.

Mẹ tôi thì càng thêm niềm nở, vừa tiễn người ra cửa, vừa lén nháy mắt với tôi.

Tôi nhìn không hiểu gì cả.

Mãi đến khi cửa sắp đóng, mẹ tôi mới nhanh chóng kéo tôi lại, thì thầm bên tai.

Ra tiễn người ta đi một đoạn.

Tại sao ạ? Á—!

Tôi ôm trán vì bị mẹ búng đau, còn chưa kịp kêu than thì đã bị câu sau của bà chặn họng.

Tối qua uống bao nhiêu rượu, con còn nhớ không? Về đến nhà mà còn ôm chặt lấy người ta không buông, miệng thì cứ gọi “Kỳ Kỳ” “Kỳ Kỳ” liên tục, làm khổ người ta đến tận mười hai giờ đêm mới được về. Giờ mẹ bảo ra tiễn một chút mà còn hỏi tại sao? Mau đi ngay!

Nói xong bà nhét áo khoác vào tay tôi rồi đẩy ra ngoài cửa.

Cạch.

Cánh cửa khóa lại sau lưng.

Tôi lề mề khoác áo lên người, vừa đi vừa cố nhớ lại tối qua. Nhưng trí nhớ của tôi chỉ dừng lại ở đoạn ôm lấy Tống Kỳ và nhõng nhẽo đòi cô ấy đưa tôi về nhà.

Kỳ Việt đưa tôi về? Không phải Tống Kỳ sao?

Chẳng lẽ tôi nhận nhầm người? Tối qua giữa bao ánh mắt bạn học, tôi lại ôm chặt Kỳ Việt không buông, còn ôm về tận nhà?

Ý nghĩ ấy khiến mặt tôi lập tức đỏ bừng lên vì xấu hổ.

Bảo sao mẹ lại vui như vậy khi thấy Kỳ Việt. Trước khi tôi đi họp lớp, bà còn bảo nếu gặp được bạn học nào tốt thì nhớ đưa về cho bà xem mặt. Tôi khi ấy còn ậm ừ cho qua, nói gặp người phù hợp nhất định sẽ đưa về.

Giờ thì bà hiểu nhầm thật rồi.

“Đinh—”

Tiếng thang máy vang lên cắt ngang suy nghĩ của tôi. Ngẩng đầu lên, thấy Kỳ Việt đang bước vào bên trong.

Cảm giác xấu hổ tràn lên khiến tôi theo phản xạ muốn tránh né, nên đứng im một chỗ không nhúc nhích.

Chờ thang máy đóng cửa xong thì quay về, rồi nói với mẹ là đã tiễn anh ấy ra xe rồi, thế là xong.

Dù gì thì tối qua Kỳ Việt cũng tỏ rõ thái độ không quen biết, muốn tránh xa tôi. Việc đưa tôi về chỉ là bất đắc dĩ. Sau hôm nay, chắc chắn mọi thứ sẽ lại quay về như cũ, như hai người xa lạ.

Nhưng mà… đời không như tưởng tượng.

Cửa thang máy mãi không chịu đóng, người lẽ ra đã xuống tầng từ lâu lại đột ngột bước ra từ trong đó.

Không phải ra tiễn tôi sao? Không định lại gần à?

5

Nắng sớm dịu dàng chiếu qua khung cửa sổ hành lang, vừa vặn đổ xuống gương mặt góc cạnh, tuấn tú của anh, sáng tối đan xen tạo thành những mảng sáng rõ ràng như tranh vẽ.

Tôi ngẩn người nhìn, trong khoảnh khắc ấy, đầu óc như ngừng hoạt động.

Tô Thanh Diệp.

Anh dùng chất giọng trầm thấp dễ nghe gọi tên tôi, khẽ nhướng mày một cái.

Tôi đẹp trai đến mức khiến em sững người à?

Tôi hoàn hồn, mặt đỏ bừng.

Muốn phủ nhận rằng mình không hề nhìn anh, nhưng khi mở miệng lại lắp ba lắp bắp.

Tôi-không-có… nhìn anh.

Aaaaa!

Chẳng có chút sức thuyết phục nào cả.

Tôi vội cụp mắt xuống, không liếc anh lấy một lần, bước nhanh vào thang máy, nhấn tầng, giả vờ như chưa có gì xảy ra. Tai tôi thì nóng ran lên từng hồi.

Cửa thang máy vừa khép lại, không gian chỉ khoảng chín mét vuông lập tức trở nên im lặng đến lạ thường. Trong sự yên tĩnh ấy, tiếng cười khẽ của Kỳ Việt vang lên bên tai tôi, rõ ràng đến đáng ghét.

Anh đang cười tôi!

Tôi cố chịu vài giây, nhưng không nhịn được.

Tức tối quay sang trừng mắt nhìn anh – cái tên vừa phát ra tiếng cười đầy “ác ý” kia – bày tỏ sự bất mãn.

Anh đang cười nhạo tôi!

Không có.

Kỳ Việt đáp rất nhanh, nhưng khóe môi vẫn đang cong lên đầy ý cười. Trên gương mặt anh lúc này như có thêm chút hơi thở đời thường, khác hẳn vẻ lạnh nhạt xa cách tối qua.

Thậm chí… còn đẹp trai hơn.

Tôi trừng thêm vài giây, càng trừng càng thấy khó giận nổi.

Thôi vậy, thật ra cũng chẳng có gì phải xấu hổ. Kỳ Việt đúng là rất đẹp trai. Hồi cấp ba, tôi đã thường xuyên lén nhìn anh.

Tôi thu lại ánh mắt, im lặng một lúc rồi gượng gạo mở lời.

Anh nên cười nhiều hơn đấy. Trông rất đẹp.

Lời vừa dứt, thang máy đột nhiên rơi vào trạng thái yên tĩnh kỳ quái.

Tôi chớp mắt, từ từ nghiêng đầu, lén liếc sang… rồi bắt gặp một đôi mắt đen sâu như biển.

Trong ánh mắt ấy, phản chiếu rõ ràng hình bóng tôi – rõ đến mức dường như không chứa nổi bất kỳ ai khác.

Khoảnh khắc ấy, lớp rào ngăn cách thời gian giữa tôi và Kỳ Việt như tan biến đi một phần.

Tựa như trở lại bảy năm trước, khi ấy Kỳ Việt cũng từng nhìn tôi như vậy.

Lúc tôi phấn khích muốn chia sẻ sau khi giải được một bài toán khó.
Lúc tôi ngẩng đầu lên mệt mỏi giữa giờ học.
Lúc tôi vừa ngủ dậy sau buổi trưa.
Lúc tôi thẫn thờ lướt mắt qua lớp học…

Ngày đó tôi chẳng hề nhận ra.

Nhưng bây giờ, sau khi đã trải qua vài lần rung động, tôi mới hiểu ánh mắt ấy… thật sự không giống bình thường.

Phải chăng đây chính là lý do khiến Tống Kỳ và mọi người đều cho rằng Kỳ Việt thích tôi?

Tim tôi bất giác siết lại. Vừa định tự hỏi có phải anh thật sự từng thích mình không thì hình ảnh Kỳ Việt tối qua lại ùa về – dáng vẻ xa lạ, lạnh lùng như muốn phủi sạch mọi liên quan với tôi – khiến tôi lập tức tỉnh táo lại.

Ai mà lại đối xử với người mình thích như thế chứ?

Kỳ Việt chẳng qua chỉ sở hữu một đôi mắt đa tình bẩm sinh. Người đẹp thì nhìn ai cũng sâu sắc thôi. Tất cả chỉ là ảo giác của tôi.

Tôi hít sâu để trấn tĩnh lại, đảo mắt một vòng rồi bắt chước giọng điệu của Kỳ Việt, nhướng mày hỏi ngược lại anh.

Kỳ Việt, tôi xinh đẹp vậy sao?

Thật ra tôi cũng hơi run. Dù gì cũng chưa kịp soi gương, có khi mặt tôi còn đang sưng vì hậu quả sau cơn say tối qua.

Kỳ Việt quả nhiên sững người, im lặng vài giây.

Tôi cứ nghĩ anh sắp nói tôi tự ảo tưởng thì bất ngờ nghe thấy giọng trầm ấm quen thuộc vang lên, đi kèm một gương mặt đẹp trai chết người.

Đẹp. Dù thế nào cũng đẹp.

Ngay khoảnh khắc đó, trái tim vừa ổn định lại của tôi bỗng chốc đập mạnh dữ dội.

Tôi có thể nghe rõ từng nhịp đập như muốn át cả mọi âm thanh khác, và chợt nhận ra một điều.

Có thể Kỳ Việt không thích tôi.

Nhưng tôi thì…

Hình như đang phải lòng anh ấy rồi.