Cả làng phát cuồng, quỳ rạp xuống đất lạy lục.
Tiên nhân nói họ đến từ “Thanh Vân Tông” ở phía đông, đi ngang qua đây, cảm nhận được nơi này có chút linh khí dao động nên đến tra xét, xem có người nào có tư chất tu tiên hay không.
Họ lấy ra một quả cầu pha lê trong suốt, bảo bọn trẻ trong làng lần lượt chạm vào.
Đứa nào có linh căn, sẽ được đưa lên núi học đạo, một bước lên mây!
Lũ trẻ chen chúc đến mức suýt xô nhau chết.
Tôi rúc ở cuối đám đông, quần áo rách rưới, tóc tai bù xù.
Chẳng ai để mắt đến tôi.
Mà tôi cũng không muốn đi.
Tiên nhân? Nghe đã thấy xa vời và phiền phức.
Tôi chỉ muốn ở lại căn nhà tranh nát nẻ này, yên ổn sống qua ngày.
Tôi sờ lên miếng ngọc trên ngực, nó âm ấm, an yên lạ kỳ.
Tới lượt tôi.
Trưởng thôn túm lấy tôi, kéo tôi ra trước quả cầu pha lê: “Tiên trưởng, con bé này cũng thử xem, tuy là đồ sao chổi…”
Tiên nhân nhíu mày, chắc là thấy tôi bẩn quá.
Tôi do dự một lúc, rồi đặt tay lên quả cầu pha lê.
Lạnh toát.
Quả cầu không có chút phản ứng nào.
Tiên nhân mặt không cảm xúc: “Không có linh căn, người tiếp theo.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, vừa định rút tay về.
Ngay khoảnh khắc đó, tim tôi như bị đốt cháy — một luồng nóng rát lan ra từ ngực!
Một luồng khí cực kỳ yếu, yếu đến mức khó mà cảm nhận được, bất ngờ chạy dọc đầu ngón tay tôi, truyền thẳng vào trong quả cầu.
Ong——
Quả cầu pha lê vốn trong suốt lập tức bùng lên một luồng sáng chói lóa, ánh sáng ấy thuần khiết và xanh biếc, rực rỡ đến nỗi chiếu sáng cả nửa bầu trời!
Tất cả mọi người đều chết lặng.
Tiên nhân trợn tròn mắt, giọng nói vỡ cả tông: “Thiên… thiên linh căn?! Lại còn là hệ Mộc đỉnh cấp nữa?! Ở cái vùng quê nghèo nàn này… sao có thể chứ?!”
Những chuyện xảy ra sau đó giống như đang nằm mơ.
Tôi bị vị tiên nhân đang nói năng lắp bắp kia mang lên kiếm bay, quý như nhặt được bảo vật.
Đến cả căn nhà tranh rách nát của tôi cũng chưa kịp quay lại.
Chỉ kịp lúc đang bay lên, tôi ngoái đầu nhìn về ngôi làng nhỏ phía dưới, ngày càng xa.
Miếng ngọc trên ngực nóng rực.
Tôi khẽ áp tay lên nó, thì thầm trong lòng: “Đừng sợ, chúng ta rời khỏi nơi này rồi.”
Nhiệt độ của miếng ngọc dần dịu lại.
Thanh Vân Tông rất rộng lớn, sương mù bao phủ, hạc trắng lượn quanh trời.
Tôi được phân về ngoại môn, trở thành một đệ tử tạp vụ cấp thấp nhất.
Vị tiên nhân họ Triệu đưa tôi về — bây giờ là sư huynh dẫn dắt tôi — đối xử với tôi vô cùng tốt, thậm chí có phần nịnh bợ.
“Tiểu sư muội Thẩm à, muội là thiên linh căn ngàn năm hiếm có! Tương lai vô hạn đó! Trước cứ chịu khó vài hôm ở tạp vụ đường, đợi kiểm tra lại linh căn, đảm bảo các trưởng lão nội môn sẽ tranh nhau nhận muội làm đệ tử ngay!”
Huynh ấy dúi vào tay tôi mấy viên đá nhỏ lấp lánh, gọi là linh thạch, bảo tôi cầm tạm mà dùng.
Tôi ngơ ngác gật đầu.
Quản sự ở tạp vụ đường là một người đàn ông trung niên mập mạp, mắt sụp xuống, lúc đầu lười nhác chẳng buồn ngó tôi.
Nhưng khi nghe Triệu sư huynh nói đến ba chữ “thiên linh căn”, mặt ông ta sáng bừng, cười tươi như hoa cúc nở.
“Ai nha nha! Sư muội Thẩm! Mau mời vào, mau mời vào! Ngủ giường tập thể cái gì, ta lập tức sắp xếp cho muội một tiểu viện riêng! Việc vặt hả? Không gấp không gấp! Muội cứ nghỉ ngơi trước đi!”
Thế là tôi được ở một căn phòng riêng sạch sẽ, có cả sân nhỏ xinh xắn.
Ở khu tạp vụ ngoại môn chen chúc thế này, kiểu đãi ngộ này đúng là cấp trưởng lão rồi.
Tôi sờ lên miếng ngọc trên cổ, cảm giác cứ như đang dẫm trên mây, hư ảo đến mức không tin là thật.
Tối đến, tôi nằm trên chiếc chăn êm mềm, khẽ nói với miếng ngọc:
“Là mày làm đúng không? Chuyện quả cầu pha lê ấy.”
Miếng ngọc im lặng.
“Triệu sư huynh nói tao là thiên linh căn… là gì vậy? Có mạnh không?”
Nó vẫn không trả lời.
“Tao cảm ơn mày.” – tôi thì thầm.
Miếng ngọc dường như… khẽ rung nhẹ, áp sát vào da tôi.
Như thể đang nói: Biết rồi.
Sáng hôm sau, Triệu sư huynh lại tới, đưa tôi lên đại điện của đỉnh chính để kiểm tra lại linh căn bằng linh thạch cấp cao hơn.
Trong đại điện có mấy vị trưởng lão tu vi thâm sâu, phong thái như thần tiên trong truyền thuyết, tất cả đều chăm chú nhìn tôi.
Tôi hơi căng thẳng.
Triệu sư huynh ra hiệu bảo tôi đặt tay lên một khối ngọc lớn lấp lánh rực rỡ.
Tôi hít sâu một hơi, đặt tay lên.
Cảm giác lạnh buốt.
Khối ngọc không có bất kỳ phản ứng nào.
Vẻ mong đợi trên mặt mấy vị trưởng lão dần dần chuyển thành nghi hoặc.
Triệu sư huynh sốt ruột: “Không thể nào! Rõ ràng hôm qua…”
“Thử lại lần nữa!” Một vị trưởng lão râu bạc nghiêm giọng nói.
Tôi lại thử một lần nữa.
Viên ngọc vẫn im lìm như một hòn đá bình thường.
Các trưởng lão nhìn nhau, vẻ mặt khó hiểu.
“Triệu Phong,” trưởng lão râu bạc nhìn về phía Triệu sư huynh, giọng nghiêm khắc, “ngươi chắc hôm qua kiểm tra không nhầm chứ? Có nhìn lầm không đấy?”
Triệu sư huynh mồ hôi túa ra: “Trưởng lão Huyền Thanh! Đệ tử thề! Hôm qua ánh sáng xanh rực trời, chắc chắn là thiên linh căn hệ Mộc đỉnh cấp! Tuyệt đối không nhìn nhầm!”
“Vậy tại sao hôm nay linh thạch lại không có chút phản ứng nào?” Một vị trưởng lão khác, mặt mày nghiêm nghị, lạnh lùng chất vấn.
“Chuyện này… đệ tử không biết ạ!” Triệu sư huynh cứng họng, không cãi được.
Tôi đứng đó, như một món đồ bị đem ra soi xét, tay chân lạnh buốt.
Miếng ngọc trên ngực bỗng bắt đầu nóng lên.
Một luồng khí quen thuộc, rất yếu ớt, từ từ len ra, cố gắng chạm vào linh thạch khổng lồ kia.
Tôi có thể cảm nhận được sự do dự và cẩn trọng của nó.
Nhưng ngay khi luồng khí ấy sắp chạm tới bề mặt linh thạch—
“Hừm!”