Sau một ngày một đêm, Thẩm Hoài Xuyên mới nhận ra tôi có điều bất thường.

Khi đưa đến bệnh viện, đứa trẻ suýt chút nữa không giữ được.

May mà con tôi đủ kiên cường.

Khi tôi tỉnh lại, hắn liên tục xin lỗi, nói mình đã hối hận.

Thuê chuyên gia dinh dưỡng hàng đầu nước ngoài về chăm sóc tôi, còn luôn ở bên không rời.

Thẩm Hoài Xuyên thật sự sợ rồi.

Hắn còn hứa rằng sau khi tôi sinh con sẽ chuyển nửa số cổ phần của Tập đoàn Thẩm thị sang cho tôi.

Nhưng tôi chẳng đáp lại.

Thấy tôi ngày càng lạnh nhạt, hắn tủi thân hỏi:

“Rốt cuộc phải thế nào em mới chịu tha thứ cho anh?”

Tôi giả vờ suy nghĩ rồi nói:

“Cho em vào phòng làm việc của anh. Em muốn đặt chân vào thế giới của anh, hiểu tất cả về con người anh.”

Phòng làm việc ở nhà là nơi chỉ có Thẩm Hoài Xuyên và thư ký Tô Vãn giữ chìa khóa. Ngay cả mẹ hắn cũng không được vào.

Tôi biết rõ, nơi đó không chỉ cất giữ tài liệu mật mà còn là chốn hoan lạc giữa hắn và Tô Vãn.

Nghe tôi nói vậy, Thẩm Hoài Xuyên rất bất ngờ:

“Chỉ có vậy thôi sao?”

Lần đầu tiên, tôi cười với hắn một cách dịu dàng như nắng đầu xuân.

“Ừ, chỉ vậy thôi.”

Ra viện không bao lâu, nhân lúc Thẩm Hoài Xuyên đi làm, việc đầu tiên tôi làm là vào phòng làm việc của hắn.

Tôi mở thẳng két sắt.

Trước đây, mật mã là sinh nhật của Tô Vãn. Nhưng giờ đã bị đổi thành ngày dự sinh của tôi – ngày con tôi chào đời.

Tôi nhanh chóng lấy hết tài liệu bên trong, chụp ảnh toàn bộ.

Ngay lập tức gửi chúng cho người kia.

Khi nhận được thông báo gửi thành công, lòng tôi mới thật sự nhẹ nhõm.

Tôi có thể tưởng tượng ra gương mặt méo mó của Thẩm Hoài Xuyên vào ngày Thẩm thị đổi chủ.

Sau khi đặt lại mọi thứ như cũ, tôi chuẩn bị rời đi thì nghe thấy tiếng rên rỉ vang lên sau giá sách.

Tôi nấp vào đó và bất ngờ nhìn thấy Tô Vãn đang trần truồng ân ái với một người đàn ông.

Kẻ đó lại chính là tài xế riêng của Thẩm Hoài Xuyên!

Cả hai quá say mê, đến mức chẳng phát hiện ra sự hiện diện của tôi.

Tôi lập tức rút điện thoại ra, lén quay video.

Nếu Thẩm Hoài Xuyên mà biết tình nhân của mình lại đi cắm sừng mình như thế, chắc chắn sẽ phát điên.

Nhưng tôi mới quay được một lúc, Tô Vãn đã phát hiện ra.

Sắc mặt cô ta lập tức thay đổi.

Tôi cũng thu lại điện thoại, chuẩn bị rời đi.

Nhưng Tô Vãn lại đuổi theo, quỳ sụp trước mặt tôi.

“Giang Ngôn, xin cô đừng nói cho Hoài Xuyên được không? Cô muốn tôi làm trâu làm ngựa thế nào cũng được!”

Nghe vậy, tôi khẽ lắc chiếc điện thoại trong tay, cười nhạt đầy mỉa mai.

“Lúc cô thuê người xâm hại tôi, đâu có mềm mỏng thế này.”

“Giờ thì khỏi làm trâu làm ngựa gì cả, đoạn clip này tôi nhất định sẽ để Thẩm Hoài Xuyên xem.”

Có lẽ lời tôi nói đã chọc giận cô ta đến phát điên.

Tức giận mất kiểm soát, Tô Vãn đột nhiên đẩy mạnh tôi một cái.

“Vậy thì cô đi chết đi, con tiện nhân!”

Tôi chưa kịp phản ứng đã ngã lăn xuống cầu thang phía sau.

Bụng tôi va đập từng bậc từng bậc, đến khi ngừng lại thì giữa hai chân đã thấm đầy máu đỏ.

Lúc tỉnh lại, bụng tôi trống rỗng – đứa con không còn nữa.

Lúc này tôi mới biết mình đã hôn mê ba ngày ba đêm.

Xung quanh hỗn loạn.

Mẹ Thẩm khóc gào thảm thiết, nói rằng cháu trai của bà đã chết rồi.

Còn Tô Vãn thì giả vờ nức nở khóc theo.

“Tôi cũng không biết vì sao Giang Ngôn lại trượt chân, rồi ngã xuống cầu thang như vậy…”

Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy Thẩm Hoài Xuyên khóc.

Có lẽ là vì hối hận, cũng có thể là vì đau lòng.

Hắn siết chặt tay tôi, dỗ dành.

“A Ngôn, không sao đâu. Ngay cả khi anh bị vô tinh mà em vẫn có thể mang thai, chứng tỏ khả năng sinh sản của em còn hơn cả… heo nái.”

“Lần sảy thai này cũng chẳng là gì cả. Chỉ cần cố gắng thêm chút nữa, em sinh cho anh cả đội bóng cũng được.”

Nghe đến đây, tôi lạnh lùng gạt tay hắn ra.

Tập đoàn Thẩm thị sắp đổi chủ, tôi cũng không cần phải giả vờ thêm nữa.

Tôi thẳng thừng nói:

“Thôi đi, đừng khóc nữa. Dù sao người chết cũng chẳng phải con anh, anh khóc cái gì?”

Lời vừa dứt, Thẩm Hoài Xuyên sững người.

“Ý em là gì? Không phải con anh thì là ai? Giấy giám định ADN ghi rõ rành rành kia mà.”

Vừa nói, hắn vừa lấy ra bản kết quả vẫn luôn mang theo bên mình.

Tôi còn chưa kịp cười khẩy trả lời thì đã có một người bước ra từ ánh sáng phía sau, lên tiếng thay tôi.

“Đứa trẻ là của tôi.”

Nhìn thấy người đó, toàn thân Thẩm Hoài Xuyên chấn động.

“Anh… lẽ ra bây giờ phải đang nằm trong quan tài chứ? Anh là người hay là ma?!”

Người thứ hai kịp phản ứng là mẹ Thẩm.

Bà không dám tin, bước đến gần nhìn kỹ người đó.

Sau đó, nước mắt tuôn trào.

Trải qua cú sốc mất cháu rồi lại thấy con trai “hồi sinh”, bà xúc động đến mức nói năng lắp bắp.