Trong bữa cơm Trung Thu, khi đang ăn được một nửa, em dâu đột nhiên hất tung bàn ăn.
“Chị là phụ nữ, lễ tết không ở nhà chồng mà lại mò về nhà mẹ đẻ ăn chực, còn bắt em trai mua sầu riêng cho chị à?”
“Chị có thể bớt mặt dày một chút được không?”
“Chị coi nó là em trai hay là chồng, tự chị rõ nhất!”
Tôi sững người, chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị đuổi ra khỏi nhà.
Em trai mang hành lý của tôi ném ra cửa, giọng đầy oán trách:
“Chị, lần này đúng là chị sai rồi, chị thật sự quá không biết chừng mực.”
“Để tránh Hạ Hạ hiểu lầm, sau này chị ít về nhà thôi, không có việc gì cũng đừng liên lạc nữa.”
Tôi không cãi, cũng không khóc, chỉ lặng lẽ xách hành lý rời đi.
Ba ngày sau, em trai điên cuồng gọi cho tôi hơn một trăm cuộc điện thoại:
“Chị! Sao khóa cửa nhà bị thay rồi?”
“Còn khoản vay mua xe tháng này chưa trả, ngân hàng đang gọi đòi nợ kìa!”
Tôi bật cười lạnh lẽo:
“Nhà đó là tôi bỏ tiền mua, muốn đổi khóa thì đổi. Tôi cho cậu thời hạn đến ngày mai phải dọn ra khỏi nhà.”
“Làm người cũng nên có chút tự trọng đi.”
“Còn nữa, khoản vay mua xe đó không liên quan đến tôi nữa. Làm ơn giữ khoảng cách với tiền của người khác một chút.”
1
Trước khi xảy ra chuyện cãi nhau với em dâu, tôi đã hơn một năm không về nhà.
Đợt này vừa hay nghỉ lễ Quốc khánh tám ngày, lại trùng với Trung Thu.
Tôi nghĩ dịp này hiếm có, định về thăm em trai và em dâu, tiện thể ăn bữa cơm đoàn viên.
Nhưng vừa gọi điện báo trước với em trai,
chưa kịp vui mừng bao lâu, tôi đã vô tình nhìn thấy một bài đăng kỳ lạ trên mạng khi đang ngồi tàu cao tốc.
Tiêu đề bài viết là: 【Bà chị chồng phiền phức lại mò đến ăn chực, khó chịu quá phải làm sao?】
Tôi tò mò bấm vào xem, thì thấy toàn là những lời than phiền của người đăng về chị chồng của mình.
【Chồng tôi từ nhỏ đã mất cha mẹ, do chị gái nuôi lớn.】
【Chị ta bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn chưa chịu lấy chồng, đêm hôm còn nhắn tin hỏi han chồng tôi, kỳ lắm đúng không?】
【Các chị em, mọi người thấy như vậy có bình thường không?】
【Năm nay khó khăn lắm nhà tôi mới được ăn Tết Trung Thu yên ổn, thế mà chị ta lại nhất quyết muốn sang ăn cùng!】
【Nhưng khổ nỗi, nhà và xe đều là tiền của chị ta bỏ ra, tôi chẳng dám cãi.】
Tôi càng đọc càng thấy tình huống quen quen.
Vì tôi và em trai cũng là trẻ mồ côi, nó gần như do tôi nuôi lớn từ nhỏ.
Nhưng tôi chưa bao giờ quấy rầy nó, nhiều nhất chỉ là gửi lì xì mỗi dịp lễ Tết, hỏi thăm vài câu.
Mà em dâu vẫn luôn tỏ ra lịch sự, thân thiện với tôi — chẳng lẽ sau lưng lại nói xấu như vậy sao?
Nghĩ đến đây, tôi chỉ khẽ lắc đầu.
Thôi, trên mạng toàn người kỳ quặc, chuyện nực cười gì cũng có!
2
Trong phần bình luận, có không ít người cho rằng chủ bài đăng đang nghĩ quá nhiều,
khuyên cô ta nên bớt đọc mấy loại tiểu thuyết “đấu đá nữ giới” đi.
Nhưng chủ bài lại chẳng nghe ai cả, còn bấm “thích” một bình luận vô cùng quá đáng.
【Cẩn thận đấy, chị chồng của cô rõ ràng là coi em trai mình như chồng rồi!】
【Tuổi này rồi mà vẫn không biết giữ khoảng cách, hôm nay là ăn chực, ngày mai biết đâu lại leo lên giường!】
【Rõ ràng là đang thử giới hạn của cô đấy!】
【Tôi nói thật nhé, cô đừng nể mặt, phải cho chị ta biết ai mới là nữ chủ nhân của căn nhà này!】
Có vẻ như những lời đó chạm đúng nỗi lòng cô ta, lập tức cô ta hỏi lại người kia phải làm thế nào.
Đối phương cũng trả lời ngay tắp lự:
【Dễ thôi, cô hãy thể hiện khí thế của nữ chủ nhân, tỏ thái độ lạnh lùng với chị ta.】
【Đợi đến lúc ăn cơm, tìm một cái cớ rồi hất bàn, dằn mặt cho chị ta biết điều!】
【Làm người ấy mà, điều cơ bản nhất chính là phải có chút tự nhận thức.】
【Cho dù chị ta có mặt dày đến đâu, bị đuổi ra khỏi nhà lần này, sau này cũng chẳng dám mò tới nữa đâu.】
Chủ bài phấn khích đến mức gửi lại một icon trái tim:
【Cảm ơn chị em nhé, tối nay tôi thử liền!】
Tôi đọc mà không khỏi thầm chửi trong lòng.
Không biết là ai xui xẻo lại gặp phải một cô em dâu nhỏ nhen như vậy nữa.
Chẳng bao lâu sau, tàu cao tốc cũng đến ga.
Để tránh bị coi là “bà chị chồng phiền phức”, tôi cố tình mua thật nhiều quà.
Áo khoác mùa đông cho em trai, bộ dưỡng da cao cấp cho em dâu, và chiếc ô tô điều khiển từ xa mà cháu trai thích nhất.
Túi lớn túi nhỏ chất đầy cả cốp xe.
Nghe thấy tiếng động, em trai đã chạy ra tận cửa đón:
“Chị tới là được rồi, mua nhiều thế làm gì, đều là người một nhà mà.”