Ngày đi nhận giấy kết hôn, tôi đã đợi Lục Thịnh Nam cả buổi sáng ở sảnh Cục Dân chính.
Gọi điện cho anh ấy, anh ấy vẫn không bắt máy.
Gần trưa, anh ấy mới nhắn lại:
“Khả Hân sinh non, sinh cho anh một đứa con trai. Cô ấy vừa ra khỏi phòng sinh, cơ thể còn rất yếu, anh phải ở lại bệnh viện chăm sóc cô ấy.”
“Lần em đi công tác, bọn anh cùng dự sinh nhật một người bạn, uống say đến mức mất ý thức. Sau đó cô ấy có thai nhưng luôn giấu anh, mãi đến sáng nay anh mới biết cô ấy sinh cho anh một đứa con.”
“Anh đã bàn với Khả Hân rồi. Đứa trẻ sẽ do bọn anh nuôi, đợi cô ấy ở cữ xong sẽ trở về cuộc sống ban đầu. Từ nay, anh với cô ấy sẽ là bố mẹ hợp pháp của đứa trẻ.”
Thấy tôi không trả lời, anh ấy lại gửi thêm một tin nhắn:
“Em yên tâm, đợi Khả Hân ở cữ xong, anh sẽ sắp xếp lại thời gian để cùng em đi nhận giấy kết hôn.”
Tôi nhìn chằm chằm vào những dòng tin nhắn trên màn hình, chỉ biết cười chua chát.
Sau đó, tôi mở khung trò chuyện có ghi chú là “Tiểu thúc”.
Gửi ngay một tin nhắn:
“Tiểu thúc, kết hôn với em, dám không?”
Lục Cẩn Tu sau khi thấy tin nhắn, lập tức trả lời: 【Dám!】
【Em đang ở đâu?】Anh ấy hỏi tiếp.
Tôi lười gõ chữ, liền gửi định vị qua luôn.
Chưa đầy mười phút sau.
Lục Cẩn Tu trong bộ vest chỉn chu, đứng sừng sững trước mặt tôi.
Anh là chú ruột của Lục Thịnh Nam, chỉ lớn hơn chúng tôi năm tuổi.
Trẻ trung, khí thế, sự nghiệp thành công, là một ông trùm nổi tiếng trong giới kinh doanh.
Tôi liếc thấy bóng anh đứng trước mặt, mắt đỏ hoe, ngẩng đầu nói:
“Anh… anh thật sự tới rồi sao?”
“Đi, đăng ký kết hôn!”
Ánh mắt anh kiên định, không nhiều lời, cẩn thận đỡ tôi đứng dậy từ ghế, rồi dắt tôi đi thẳng tới quầy làm thủ tục kết hôn.
Sau khi làm xong giấy tờ, anh đưa chìa khóa xe cho tôi, còn mình thì vội vã bắt taxi quay về công ty để dự họp hội nghị quốc tế.
Lúc đó tôi mới chợt nhận ra.
Vì để đến kịp đăng ký kết hôn với tôi, anh đã tạm hoãn cả cuộc họp quan trọng cấp quốc tế.
Tất cả lãnh đạo cấp cao của tập đoàn đang chờ anh quay lại để bắt đầu cuộc họp.
Dù công việc bận rộn đến thế, Lục Cẩn Tu vẫn không quên nhắn tin dặn tôi:
“Lái xe cẩn thận, có gì thì gọi cho anh.”
“Vâng, em biết rồi.”
Tôi nhắn lại ngắn gọn một câu.
Vừa định cất điện thoại vào túi, chuông điện thoại liền reo lên.
Là Lục Thịnh Nam gọi đến.
Chắc vì thấy tôi mãi không trả lời nên anh ta bắt đầu cuống lên.
“Trần Hinh, em đừng buồn, tình cảm của anh dành cho em mãi mãi không thay đổi. Em luôn là người anh yêu nhất, chuyện giữa anh và Khả Hân chỉ là ngoài ý muốn.”
“Ừ, sự cố mà, ai chẳng có lúc gặp.”
Tôi mỉm cười, tỏ vẻ thông cảm cho “hai người họ”.
Nghe thấy tôi cười, Lục Thịnh Nam nhẹ nhõm hẳn, tưởng rằng tôi thật sự đã tha thứ cho anh ta.
Anh ta liền khẩn thiết nói từ đầu dây bên kia:
“Trần Hinh, Khả Hân vừa sinh sớm, cơ thể rất yếu! Anh không thể rời khỏi bệnh viện lúc này, em có thể nấu ít cháo bổ dưỡng mang qua cho cô ấy tẩm bổ không?”
“À, tiện thể ghé tiệm mẹ và bé mua mấy bộ quần áo sơ sinh với một gói tã nữa nhé.”
“Còn nữa… băng vệ sinh cho sản phụ, quần lót dùng một lần, em cứ xem cái gì cần thì mua nhiều một chút, mang đến bệnh viện giúp anh có được không?”
Hóa ra anh ta gọi điện cho tôi chỉ để sai khiến tôi như một bảo mẫu miễn phí?
Tôi hoàn toàn có thể thẳng thắn từ chối.
Nhưng tôi nghĩ lại.
Có vài chuyện, vẫn nên đối mặt giải quyết cho dứt điểm thì hơn.
“Được, không vấn đề gì.”
Chưa đến hai mươi phút sau.
Tôi lái chiếc Maybach của Lục Cẩn Tu, đến bệnh viện tư nơi Từ Khả Hân sinh con.
Theo tôi biết, sinh ở bệnh viện tư phải đặt lịch trước.
Xem ra Lục Thịnh Nam chắc chắn đã biết chuyện cô ta mang thai từ sớm, và đã sắp xếp bệnh viện từ lâu.
Vậy mà để lừa tôi, anh ta còn dối trá nói mãi đến sáng nay mới biết chuyện Khả Hân sinh non.
Thôi thì kệ.
Dù sao tôi cũng đã làm xong giấy kết hôn với Lục Cẩn Tu, chính thức trở thành “thím” hợp pháp của anh ta, mấy chuyện tào lao giữa anh ta với Từ Khả Hân chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.
Tôi nghĩ, đi thăm sản phụ thì không thể tay không được, nên tiện đường ghé tiệm hoa mua một bó “hoa ly trắng thuần khiết”.
Xem như dùng bó hoa này chúc phúc cho hai người họ “trăm năm hạnh phúc”.
Nhưng vừa bước vào phòng bệnh, Lục Thịnh Nam nhìn thấy tôi chỉ cầm mỗi bó hoa trắng, không có bất cứ thứ gì khác.