5

Ngón tay tôi bị anh ta đạp thẳng xuống những mảnh sứ vỡ, máu chảy ròng ròng, hòa lẫn với tro cốt của Noãn Noãn.

Tôi biết mình nên nói gì đó.

Nhưng hàng ngàn lời nghẹn lại nơi cổ họng, cuối cùng chỉ còn một tiếng thở dài mệt mỏi:

“Phó Hàn Trì, chúng ta ly hôn đi.”

Khi Noãn Noãn còn sống, tôi từng nghĩ đến chuyện ly hôn.

Nhưng tôi là trẻ mồ côi, tôi biết cảm giác không có người thân khổ thế nào.

Tôi không muốn Noãn Noãn lớn lên bị bạn bè gọi là “đứa trẻ không cha”.

Nhưng bây giờ, Noãn Noãn đã ra đi.

Sự kiên trì của tôi, đã không còn lý do tồn tại nữa.

“Cô nói gì?”

Nghe tôi đòi ly hôn, sắc mặt Phó Hàn Trì biến đổi, rồi lập tức bật cười nhạo báng.

“Ôn Tri Họa, cô đùa gì vậy?”

“Cô tốn bao công sức để có được tôi, sao có thể nỡ ly hôn chứ?”

“Chiêu này còn ngu hơn cả trò lừa tôi con gái cô chết!”

Phó Hàn Trì chưa bao giờ yêu tôi, cũng chưa từng yêu Noãn Noãn.

Bởi Noãn Noãn là đứa trẻ ra đời vì mẹ anh ta khóa cửa nhốt chúng tôi ba ngày ba đêm.

Phó Hàn Trì không muốn có con, nhưng bị ép đến thế, anh ta còn nhanh tay cởi đồ hơn cả tôi.

Hôm ấy, khi anh ta đè tôi xuống giường, hành hạ đủ kiểu, trong mắt anh ta không có một chút dịu dàng, chỉ toàn độc ác.

“Ôn Tri Họa, cô đúng là tiện!”

“Vì một đứa con! Cô giăng bẫy tôi! Được thôi, tôi cho cô!”

“Ôn Tri Họa, cô khóc cái gì? Đây chẳng phải là điều cô muốn sao?!”

Phó Hàn Trì là kẻ quen dùng vũ lực để ép buộc người khác.

Còn cuộc hôn nhân này, là một bi kịch trong đời tôi.

Tôi không hiểu nổi, tại sao tôi cứu mẹ anh ta, làm việc tốt… lại phải nhận về kết cục như thế này?

Tại sao người bị trừng phạt là tôi, còn ông trời lại lấy đi Noãn Noãn của tôi?

Lúc này, đối mặt với sự gào thét của Phó Hàn Trì, tôi chỉ thấy ghê tởm.

Tôi không thèm nhìn anh ta, từ tốn gom lại tro cốt của Noãn Noãn, đứng dậy rời đi.

Tô Kiều Kiều đột nhiên quỳ xuống trước mặt tôi.

“Chị Ôn, chị đã muốn ly hôn, vậy bây giờ đi cùng anh Phó làm thủ tục được không?”

“Em đã có con của anh ấy rồi, nếu chị không yêu anh ấy, thì trả lại cho em đi!”

“Chị Ôn, em và con em van xin chị đấy!”

Cô ta cúi đầu, trán đập “bộp bộp” lên nền đá cẩm thạch.

Trông cô ta như thật sự yêu Phó Hàn Trì tha thiết.

Nhưng nếu không vì cô ta không cho Phó Hàn Trì nghe điện thoại, Noãn Noãn làm sao bỏ lỡ thời gian cấp cứu?

Cô ta là tội phạm, Phó Hàn Trì là đồng phạm.

Cả hai đáng chết!

Tôi túm lấy tóc Tô Kiều Kiều, kéo cô ta khỏi mặt đất, tát liên tiếp vào mặt.

Phó Hàn Trì định ngăn lại.

Nhưng chưa kịp đụng vào tôi, mẹ Phó đã vung chân đá thẳng vào chỗ hiểm của anh ta.

“Phó Hàn Trì! Anh ngoại tình trong hôn nhân, còn dắt thứ mặt dày này về bắt nạt vợ anh?!”

“Từ hôm nay, đừng mơ đến chuyện quản công ty nữa! Lo mà tự kiểm điểm lại đi!”

Nói rồi, bà cầm lấy con chó mà Tô Kiều Kiều mang đến, dí thẳng mông nó vào miệng Phó Hàn Trì.

“Anh với cái thằng cha chết tiệt nhà anh đúng là một ruột!”

“Cả ngày ôm thứ cứt chó coi như bảo bối! Anh không thích ăn sao? Há mồm ra!”

“Để tôi đút cho anh món nóng hổi!”

Phó Hàn Trì tránh cũng không kịp, Tô Kiều Kiều thì la hét thảm thiết.

Mẹ Phó thật sự nổi trận lôi đình, đám vệ sĩ ngoài cửa cũng đã vây chặt biệt thự.

Cuối cùng, vở hài kịch kết thúc.

Mẹ Phó đỏ hoe mắt, nắm lấy tay tôi.

“Xin lỗi con, Tri Họa, tất cả là lỗi của dì…”

Tôi không oán bà.

Nhưng khi dùng áo bọc lại tro cốt của Noãn Noãn, rời khỏi nơi này…

Tôi đã không quay đầu lại, dù chỉ một lần.

Sau khi mất Noãn Noãn, tôi lại trở về là kẻ cô độc.

Tôi dùng số tiền cuối cùng trong tài khoản ngân hàng để thuê một căn phòng nhỏ.

Tôi không muốn thấy ánh mặt trời, không muốn nói chuyện với ai, chỉ muốn làm một con rùa rụt đầu, lặng lẽ liếm vết thương của chính mình.

Nhưng có người lại không muốn để tôi yên.

Ngày thứ ba sau khi Noãn Noãn mất, một đám đông ồ ạt tràn vào tài khoản mạng xã hội của tôi.

“Người mà Tô Kiều Kiều nói đang muốn phá hoại gia đình cô ấy chính là cô đúng không? Già đầu còn làm tiểu tam, cô không thấy xấu hổ à?!”

“Cô tự xem cái biểu cảm của mình khi Tô Kiều Kiều gọi điện đi, hừ, ghen tị đúng là làm người ta biến dạng cả mặt!”

Dưới sự ám chỉ của Tô Kiều Kiều, vô số người đã cắt ảnh biểu cảm của tôi khi nghe cô ta gọi điện cho Phó Hàn Trì, rồi làm thành loạt meme để chế giễu.

Họ nói tôi tâm địa hiểm độc.

Nói tôi ghen tị vì Tô Kiều Kiều hạnh phúc hơn tôi.

Bọn họ spam ảnh thờ của tôi khắp phần bình luận.

Có kẻ còn dùng AI ghép mặt tôi vào video khiêu dâm, biến tôi thành nhân vật chính trong đó.

ĐỌC TIẾP: https://vivutruyen.net/bay-nam-va-mot-giay-ly-hon/chuong-6